Tận Thế Nhặt Rác: Tôi Biến Phế Phẩm Thành Bảo Bối, Ung Dung Nằm Thắng - Chương 156: Thế Giới Cực Hàn (61)
Cập nhật lúc: 25/12/2025 06:01
“Cô biết thế giới nghỉ dưỡng không?”
Hứa Hướng Thần không trả lời thẳng câu hỏi của Lâm Sơ mà lại ném ngược lại một câu hỏi khác.
Dù trước đây Lâm Sơ chưa từng nghe ai nhắc tới “thế giới nghỉ dưỡng”, nhưng chỉ nghe tên đã đoán được phần nào.
“Là thế giới để… nghỉ dưỡng à?”
Hứa Hướng Thần gật đầu, mắt nhìn thẳng phía trước: “Đúng vậy. Đó là nơi hệ thống tạo ra cho nhiệm vụ giả chúng ta thư giãn. Ở đó hoàn toàn yên bình, không có thiên tai quy mô lớn, giống hệt nơi chúng ta sống trước khi bị ném vào thế giới nhiệm vụ.
Sau mỗi nhiệm vụ căng thẳng, được đến một nơi như vậy để nghỉ ngơi là hợp lý nhất. Muốn vào thế giới nghỉ dưỡng, phải dùng điểm tích phân đổi phiếu nghỉ dưỡng ở cửa hàng ẩn.”
Thì ra hệ thống còn có cơ chế nghỉ phép thế này.
Lâm Sơ hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã hiểu. Giống như mấy công ty ở thế giới gốc của cô, năm nào cũng tổ chức cho nhân viên đi du lịch teambuilding, mục đích là để mọi người thư giãn, đồng thời gắn kết đội ngũ.
Chỉ là Hứa Hướng Thần đột nhiên nhắc đến thế giới nghỉ dưỡng vào lúc này, chắc chắn không phải chỉ để phổ cập kiến thức.
“Ý anh là… thế giới này vốn dĩ là một thế giới nghỉ dưỡng?”
Ánh mắt Hứa Hướng Thần hiện lên chút tán thưởng: “Rất nhạy bén.”
“Chính xác. Hơn một tháng trước, nơi đây vẫn còn là thế giới nghỉ dưỡng của hệ thống. Còn tiến sĩ Kiều chúng ta đang tìm… chính là nhiệm vụ giả đến đây nghỉ phép.”
Nghe đến đây, hình ảnh người phụ nữ bị giam trong ô nhỏ hiện lên rõ mồn một trong đầu Lâm Sơ.
Chân bị xích vào sàn, quần áo bẩn thỉu, tóc tai rối bù, lâu ngày không gội, cả người tiều tụy.
Một người vốn đến đây để nghỉ dưỡng, giờ lại thành tù nhân.
Lâm Sơ thầm nghĩ, hệ thống đúng là siêu lừa đảo.
Ai mà ngờ được chuyến du lịch thư giãn lại biến thành kiếp nạn thế này.
“Ý anh là tiến sĩ Kiều mới đến đây chưa được bao lâu thì toàn cầu đột nhiên bùng phát băng tuyết cực hàn?”
“Vậy tiêu chuẩn để hệ thống công nhận ‘thế giới nghỉ dưỡng’ là gì? Hay là mọi thế giới nghỉ dưỡng đều có khả năng biến thành thế giới nhiệm vụ?”
Lâm Sơ theo bản năng cảm thấy, dù hệ thống có đen tối đến mấy cũng không đến mức làm ra chuyện này. Nếu thật sự như thế thì còn ai dám bỏ điểm đi nghỉ nữa?
Hứa Hướng Thần trả lời câu thứ hai trước: “Tôi chưa từng đến thế giới nghỉ dưỡng. Nhưng theo những gì tôi biết, tiêu chuẩn là ít nhất trong vòng nửa năm không xuất hiện nguy cơ thiên tai cấp cao thì mới được hệ thống dùng làm nơi nghỉ dưỡng.”
“Còn theo lời tiến sĩ Kiều, bà ấy đến đây được hơn nửa tháng thì đột nhiên nhận được thông báo của hệ thống rằng thế giới này sắp bùng phát băng tuyết cực hàn, đồng thời sẽ xuất hiện nguy cơ ký sinh. Hệ thống bảo bà ấy chuẩn bị trước, và…”
Anh dừng lại một chút, giọng trầm xuống:
“…hệ thống còn phát cho bà ấy một nhiệm vụ. Không hoàn thành thì không được rời khỏi thế giới này.”
Giọng anh mang theo chút nặng nề. Lâm Sơ nhìn sang, bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn mình. Hai người nhìn nhau, cùng thấy trong mắt đối phương là sự bất lực sâu sắc.
Họ chỉ là miếng thịt trên thớt của hệ thống, muốn cắt thế nào thì cắt. Ngay cả tiến sĩ Kiều đã bỏ điểm ra để nghỉ dưỡng, vẫn bị điều khoản bá vương này trói buộc.
Thấy Lâm Sơ muốn nói lại thôi, Hứa Hướng Thần bổ sung: “Yên tâm, đạo cụ cách âm của tôi chặn luôn cả hệ thống. Giờ nó không nghe được chúng ta nói gì đâu.”
Lâm Sơ thử gọi hệ thống vài lần trong đầu, quả nhiên không có phản hồi, cô mới nhíu mày: “Hệ thống xảy ra sai sót lớn thế này, đáng lẽ phải bồi thường cho tiến sĩ Kiều chứ? Giờ lại ép bà ấy ở lại làm nhiệm vụ, hành động này không giống phong cách của hệ thống lắm.”
Dù sao cô vừa được hệ thống “bồi thường” không lâu, tuy ít nhưng cũng tiết kiệm được 100 điểm.
Hứa Hướng Thần nghe xong, vẻ mặt khó tả, một lúc sau mới nói:
“Tiến sĩ Kiều bảo hệ thống từng cố gắng đưa bà ấy sang thế giới nghỉ dưỡng khác, nhưng thất bại. Sau đó mới phát nhiệm vụ, hoàn thành sẽ được thưởng số điểm tích phân cực lớn, coi như một hình thức bồi thường khác.”
Nghe đến đây, Lâm Sơ còn gì không hiểu: “Nhiệm vụ của tiến sĩ Kiều là nghiên cứu và sản xuất hàng loạt t.h.u.ố.c phục hồi tế bào não đúng không?”
Thấy anh gật đầu, cô tiếp tục hỏi điều vẫn luôn thắc mắc từ khi biết tiến sĩ Kiều là nhiệm vụ giả đến giờ: “Bà ấy đủ điểm để đi nghỉ dưỡng, thực lực chắc chắn rất mạnh. Sao lại bị “tiến sĩ Kiều giả” khống chế được? Kẻ giả mạo kia rốt cuộc là ai?”
Cô biết, “tiến sĩ Kiều giả” chính là một mắt xích then chốt để hoàn thành nhiệm vụ.
Muốn tiến sĩ Kiều thật có thể nghiên cứu bình thường, trước tiên phải khôi phục thân phận cho bà ấy, lật tẩy hoặc… khiến kẻ giả mạo biến mất vĩnh viễn.
Nhưng đối phương đã khống chế được người làm nhiệm vụ cấp bậc như tiến sĩ Kiều, thực lực chắc chắn không tầm thường. Muốn xóa sổ e là không dễ.
Hứa Hướng Thần: “Bà ấy nói, đối phương cũng là nhiệm vụ giả đến đây nghỉ dưỡng như bà ấy. Thiên phú kỹ năng là ‘ngụy trang’.”
Lâm Sơ khẽ gật đầu.
Thật ra từ lúc nhìn thấy tiến sĩ Kiều thật, cô đã nghi ngờ về kẻ giả mạo. Kỹ năng thiên phú này cũng nằm trong dự đoán của cô.
Trừ song sinh, rất ít người giống nhau như đúc. Nếu dùng đạo cụ hoặc kỹ năng thì hoàn toàn hợp lý.
Suy nghĩ một lát, cô lại hỏi: “Mục đích ngụy trang thành tiến sĩ Kiều… chẳng lẽ vì bà ta cũng nhận được cùng một nhiệm vụ?”
Thấy anh gật đầu, Lâm Sơ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Nhiệm vụ này chỉ người hoàn thành trước mới được thưởng.”
Hứa Hướng Thần thấy vẻ mặt cô, đoán được cô đang nghi ngờ điều gì, chủ động giải thích: “Hơn nữa, năng lượng hệ thống chỉ đủ đưa một người rời đi. Người không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị nhốt vĩnh viễn ở thế giới này.”
Vì thế, Kiều thật và Kiều giả là quan hệ cạnh tranh sinh tử. Nhiệm vụ này quyết định ai được sống, ai phải ở lại.
Lâm Sơ lại một lần nữa cảm thán, hệ thống đúng là siêu ác.
Nhưng đến đây, câu hỏi khiến cô khó hiểu nhất xuất hiện.
Theo lý mà nói, hệ thống phải trung lập.
Vậy tại sao nhiệm vụ của cô lại là giúp tiến sĩ Kiều thật?
Nói cách khác, tại sao hệ thống lại để nhiệm vụ giả giúp một bên làm nhiệm vụ?
Hay là… bên Kiều giả cũng có người nhận nhiệm vụ giúp bà ta? Ví dụ như Phùng Soái?
Nếu thật sự vậy, thì chẳng khác nào hai phe đ.á.n.h đối đầu. Mà mục tiêu của họ là tiến sĩ Kiều đang bị giam giữ, họ đã rơi vào thế yếu ngay từ đầu.
Khi cô nói ra nghi vấn này, trong mắt Hứa Hướng Thần lóe lên một tia u ám gần như không thể nhận ra.
Nếu không phải Lâm Sơ vốn nhạy bén, có lẽ đã bỏ qua khoảnh khắc dị thường ấy của anh.
