Tận Thế Nhặt Rác: Tôi Biến Phế Phẩm Thành Bảo Bối, Ung Dung Nằm Thắng - Chương 157: Thế Giới Cực Hàn (62)
Cập nhật lúc: 25/12/2025 06:02
Trong lòng Lâm Sơ lập tức vang lên hồi chuồng cảnh báo.
Dù cô không cảm nhận được chút ác ý nào từ Hứa Hướng Thần, nhưng thói quen cẩn thận đã ăn sâu vào xương tủy. Cô lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với anh ra một mét rưỡi, đủ để phản ứng kịp nếu có bất trắc.
Vừa giữ khoảng cách xong, hai người đã rẽ qua một góc hành lang, dừng trước cửa phòng đội trưởng đội an ninh.
Quả nhiên, Hứa Hướng Thần không nói dối. Anh thật sự dẫn cô đến để báo cáo.
Lúc họ còn trên đường về, năm chiếc xe đi trước đã về đến khu trú ẩn trước. Khương Đàn vừa về đã bị gọi đi ngay, đồng thời qua bộ đàm thông báo cho Hứa Hướng Thần, sau khi về phải lập tức đến phòng đội trưởng bảo cáo.
Mọi cánh cửa trong hầm trú ẩn đều là cửa thép dày nặng, mỗi căn phòng riêng đều có thể biến thành không gian hoàn toàn kín. Gõ cửa bình thường bên trong không nghe thấy gì. Hứa Hướng Thần ấn chuông điện bên cạnh cửa.
Với thính giác hiện tại của Lâm Sơ, cô nghe rõ tiếng chuông vang lên mơ hồ bên trong, kèm theo một giọng nữ the thé, sắc nhọn.
Nhưng nội dung cuộc trò chuyện thì cô không nghe rõ.
Hai người đợi khá lâu, lâu đến mức Hứa Hướng Thần phải ấn chuông lần thứ hai, cửa mới mở.
Đội trưởng thấy Hứa Hướng Thần, mệt mỏi xoa xoa sống mũi: “Huấn luyện viên Hứa, là anh à.”
Rồi anh ta nhìn thấy Lâm Sơ đứng bên cạnh.
“Đội trưởng, đây là Lâm Sơ, là thành viên trong tiểu đội ra ngoài hôm nay. Cô ấy đã giao đấu trực diện với ký sinh thể cao cấp ở đó.”
Đội trưởng gật đầu, nhường đường mời hai người vào.
Trong phòng ngoài anh ta còn ba người nữa, phó đội trưởng Khương Đàn vừa bị gọi đến ngay khi về, “tiến sĩ Kiều giả” và Phùng Soái.
Lâm Sơ lập tức hiểu giọng nữ the thé vừa rồi là của ai.
Phòng đội trưởng rất rộng, trần cao đến bốn năm mét, đủ chứa ba bốn chiếc xe nhà di động.
Dù đây có là Hồng Môn Yến đi nữa, cô vẫn có thể lập tức thả xe ra chuồn mất dạng.
Thấy hai người bước vào, lửa giận của tiến sĩ Kiều giả chưa kịp nguội lại tìm được chỗ trút: “Mấy người các anh đúng là đồ vô dụng! Lãnh lương của hầm trú ẩn, ăn lương thực của hầm trú ẩn, bảo đi cứu vài người sống sót thôi mà c.h.ế.t mất mười mấy mạng, cuối cùng một người cũng không mang về được!”
Khương Đàn đứng khoanh tay bên cạnh, giọng lạnh lùng: “Tiến sĩ Kiều, tôi đã nói rồi. Tin tình báo ngài nhận được chính là mồi nhử do chúng cố tình thả ra, mục đích là dụ chúng tôi đến để tiêu diệt cả đám.”
“Vì tin đó, chúng tôi đã hy sinh 15 người! Không chỉ người của ngài, người của chúng tôi c.h.ế.t còn nhiều hơn! Trừ đội của Hứa Hướng Thần, không đội nào toàn thây trở về. Ngay cả đội tôi cũng có người nằm lại!”
Mắt Khương Đàn long lanh nước, nhưng chị nhanh chóng kìm lại.
Đội trưởng gật đầu, nhìn tiến sĩ Kiều giả: “Tiến sĩ Kiều, khu trú ẩn Hải Thành đã dốc toàn lực hỗ trợ nghiên cứu của ngài. Nhưng ngài không thể coi mạng người của chúng tôi như cỏ rác được.”
“Gần đây vì nhiệm vụ của ngài, số đội viên hy sinh quá nhiều. Cấp trên đã có ý kiến rồi.”
Tiến sĩ Kiều giả nghe vậy, mặt khó chịu ra mặt: “Mấy lão già hói đó biết cái gì? Chính họ chủ động mời tôi đến Hải Thành, hứa hỗ trợ đầy đủ nhất, giờ lại bảo có ý kiến? Chẳng lẽ không tin thành quả tôi nghiên cứu ra sẽ dùng cho người sống sót Hải Thành sao?”
Trước đây chỉ cần bà ta nói thế, ban lãnh đạo Hải Thành lập tức nhượng bộ. Nhưng lần này cấp trên đã có tiếng nói khác, đội trưởng không nhường nữa: “Tiến sĩ Kiều, tôi nghĩ ngài cũng biết những tin đồn gì đang lan truyền từ khi ngài đến đây. Ngay cả các nhà nghiên cứu từ nơi khác đến cũng không phục ngài. Giờ mọi người không còn tin những lời ngài nói nữa.”
Tiến sĩ Kiều giả bực bội vuốt tóc: “Tôi đã nói rồi, thí nghiệm thể không đủ! Các anh không cho tôi đủ người sống sót bị dính tuyết, tôi làm sao ra thành quả được?”
“Tôi đề xuất để đám người sống sót nhàn rỗi trong khu trú ẩn ra ngoài dính tuyết, các anh cũng không đồng ý, rốt cuộc bảo tôi phải làm thế nào đây?”
Nghe đến đây, lông mày Lâm Sơ khẽ giật. Lúc này Hứa Hướng Thần lên tiếng: “Tiến sĩ Kiều, những người sống sót kia chỉ đến Hải Thành để tìm nơi tránh nạn, họ không phải tài sản riêng của hầm. Đề nghị của ngài khiến tôi rất khó tin ngài là người bình thường, chứ không phải một ký sinh thể cao cấp đã bị chiếm xác.”
Lời Hứa Hướng Thần vừa dứt, ánh mắt của mọi người trong phòng, trừ Phùng Soái, đều nhìn tiến sĩ Kiều giả thêm mấy phần cảnh giác.
“Này! Mày nói chuyện kiểu gì đấy? Ai là ký sinh thể cũng được, chứ tiến sĩ Kiều của tao thì không bao giờ! Còn dám vu khống nữa, tao xé rách mồm mày đấy!”
Tiến sĩ Kiều giả chưa kịp mở miệng, Phùng Soái đã chỉ tay vào Hứa Hướng Thần, làm động tác xé miệng đầy hung hăng.
Lâm Sơ lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của họ.
Vừa rồi Hứa Hướng Thần có biểu hiện bất thường, khiến cô nghi ngờ anh thuộc phe “Kiều giả”.
Nhưng giờ nhìn lại, không giống lắm.
Phùng Soái đầu óc đơn giản, thần kinh to hơn cả bắp tay, bảo hắn diễn kịch là chuyện bất khả thi. Sự thù địch hắn dành cho Hứa Hướng Thần hoàn toàn chân thật.
Vậy rốt cuộc Hứa Hướng Thần đang giấu cô điều gì?
Cuộc tranh cãi cuối cùng kết thúc khi tiến sĩ Kiều giả tạm thời im lặng, dẫn Phùng Soái đạp đôi giày đế dày rời đi.
Lâm Sơ cũng báo cáo lại tình hình tiến hóa của ký sinh thể phổ thông mà cô phát hiện, cùng với tên ký sinh thể cao cấp đao thương bất nhập, cuối cùng thuận tiện nhắc đến quả cầu băng bất ngờ bay tới.
“Ý cô là điểm yếu của ký sinh thể cường hóa da thịt nằm ngay chính giữa cổ?”
Thấy Lâm Sơ gật đầu, đội trưởng lập tức gọi điện báo lên cấp trên. Xong xuôi, anh ta ngẩng lên nhìn cô, giọng ôn hòa: “Chúng tôi có liên lạc với các khu trú ẩn khác. Thông tin cô cung cấp rất quý giá. Gần đây họ cũng gặp loại ký sinh thể này nhưng chưa có cách giải quyết. Giờ có thông tin của cô, chắc sẽ sớm xử lý được.”
“Cấp trên đã duyệt, thưởng cô 10 công điểm, hôm nay sẽ chuyển vào tài khoản cá nhân.”
Lâm Sơ không ngờ chỉ đi theo báo cáo một chút đã được thưởng công điểm, cô chân thành cảm ơn đội trưởng.
Sau đó đội trưởng lại hỏi thêm về quả cầu băng cuối cùng phá thủng nóc xe.
Lâm Sơ chỉ mô tả lại tình huống lúc đó, giấu hết những gì nhìn thấy trong y thức nguy cơ, nói ra chỉ bị coi là hoang tưởng thôi.
Xong việc, Lâm Sơ, Khương Đàn và Hứa Hướng Thần cùng rời phòng đội trưởng.
Ba người đi đến kho thiết bị, trả lại s.ú.n.g và đồ bảo hộ hôm nay mang ra ngoài. Khương Đàn chào tạm biệt rồi đi trực ban trước.
Khi xung quanh chỉ còn lại hai người, Lâm Sơ mới lên tiếng: “Thời gian thu bát đĩa chỉ có mười mấy phút ngắn ngủi. Anh làm thế nào để lấy được nhiều thông tin như vậy trong khoảng thời gian ngắn thế?”
