Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 116: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:59
Tiết trời hôm nay khá lạnh, quỳ lâu toàn thân nàng đều rét run, Khương Tú Nhuận hắt hơi liền một lúc ba cái.
Lần này nàng quấy rầy quý nhân an giấc, chỉ nghe trong phòng truyền đến âm thanh lạnh lùng của Thái tử:
- Cút!
Khương Tú Nhuận không cút, ngược lại dùng hai đầu gối run run di chuyển lên phía trước hai bước.
Hiện tại trong thành Lạc An này, chỗ dựa duy nhất mà nàng với ca ca có thể trông cậy vào chính là ân sủng của Thái tử.
Dù sao đã chạy trốn một lần, mật thám bên cạnh nàng và ca ca bỗng nhiên tăng lên rất nhiều, cơ hội chạy trốn giống như trước kia đã không có khả năng nữa.
Nếu muốn sống ở đây, nhất định không được thất sủng, chuyện hôm qua trên đại điện, không phải cũng là thái tử nhẹ nhàng linh hoạt nói một câu, liền giúp huynh muội hai người thoát khỏi vây khốn đó sao?
Cho nên bắp đùi Thái từ, dù c.h.ế.t nàng cũng không buông tay.
Nghĩ đến đây, nàng bò lên trên cửa, giọng nói bi thiết:
- Điện hạ, tại hạ nơi nào làm Điện hạ ngài phật ý, ngài cứ việc răn dạy, đánh mắng, thế nhưng điện hạ ngài không để ý tới tại hạ như vậy, thực sự như dùng d.a.o khoét lên tim tại hạ, khiến ta khó chịu vô cùng.
Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, khiến cho ý chí sắt đá của Thái tử trong phòng hơi hòa hoãn chút, liền lạnh giọng gọi nàng tiến vào.
Khương Tú Nhuận vừa vào phòng, không khí ấm áp phả dễ chịu phả vào mặt ngược lại lại khiến nàng hắt xì hơi một cái.
Nàng cất bước tới gần Thái tử, ánh mắt vụng trộm dò xét thần sắc Phượng Ly Ngô.
Thái tử đang mặc thường phục, vẫn đọc sách như bình thường, chỉ là quyển sách nắm trong tay đó vài ngày trước nàng đã thấy hắn đọc qua, lúc đó nàng vẫn còn phục thị bên cạnh thái tử, sau đó còn chưa kịp cất lên giá sách...
Nàng cũng không dám nhiều lời, đứng im đó thái tử, kính chờ điện hạ giáo huấn.
Thế nhưng Phượng Ly Ngô hôm nay hiển nhiên không thích nhiều lời, chỉ lạnh lùng hỏi:
- Quân cảm thấy mình làm sai ở đâu?
Khương Tú Nhuận nuốt nước miếng nói:
- Tại hạ không nên tự tác chủ trương, giả trang làm nữ thay thế Dao cơ hiến vũ. Mặc dù ta tại mẫu quốc khi ở trong binh doanh cũng thường xuyên nhảy như vậy. Nhưng lần này cũng quá mức vọng động, may mắn dáng dấp tại hạ cũng nhỏ gầy, tuổi tác còn nhỏ, dùng châu liên che kín hầu kết, mới may mắn không bị thánh thượng phát hiện, nếu bại lộ chẳng phải là liên lụy đến điện hạ...
Những lời này, nàng chỉ thử thăm dò, xem thái tử phản ứng thế nào, mà lời ngoài miệng ý trong lòng, uyển chuyển giải thích tại sao mình lại giả trang nữ nhân giống đến vậy.
Hôm nay vì muốn xóa tan nghi ngờ của Thái tử, nàng thậm chí còn cố ý mặc áo cổ thấp, để cho hầu kết như ẩn như hiện lộ ra ngoài.
Phượng Ly Ngô nghe vậy chậm rãi giương mắt nhìn, thấy Khương Tú Nhuận vẫn cúi đầu chậm rãi nói, tay cầm thẻ trúc càng lúc càng dùng sức, mu bàn tay nổi đầy gân xanh...
Khương Tú Nhuận nói nói một hồi, thấy Thái tử vẫn im lặng, trong lòng cũng không chắc chắn, đành phải ngẩng đầu lên, mượn ánh nến quan sát thần sắc Phượng Ly Ngô.
Chỉ là nàng không biết, khi nàng như vậy khẽ ngẩng đầu lên, khóe mắt đều ngậm ý xuân, khiến người ta chỉ nghĩ đến vòng eo thon gọn khẽ lắc nhẹ, bóng dáng nàng đang chậm rãi nhảy múa trên đại điện.
Khi nàng ngẩng hẳn đầu lên, vừa vặn bốn mắt chạm nhau với Thái tử, ánh mắt Phượng Ly Ngô thanh lãnh, chính ở trên cao chăm chú nhìn xuống nàng.
Lại tránh cũng không còn kịp, Khương Tú Nhuận đành phải nửa ngẩng đầu, tiếp tục lấy lòng điện hạ.
Thế nhưng cứ như vậy bốn mắt đụng nhau *****̃ng thật sự là xấu hổ, Khương Tú Nhuận nói tới miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được nữa liền dùng hàm răng cắn chặt môi dưới...
Mắt Phượng Ly Ngô có chút nheo lại, con ngươi tối tăm bởi vì ánh nến chiếu rọi mà chớp lên dị quang... Qua một hồi lâu, hắn mới lạnh lùng nói:
- Thật sự là lo lắng, cảm thấy thấp thỏm, nên chỉ ăn hai miếng đậu?
Khương Tú Nhuận thấy thái tử nói vậy, trong lòng thở phào một hơi, nguyên lai thái tử khó chịu như vậy, là do mình chỉ lo ăn khuya, không tới trước mặt hắn chịu tội.
Nghĩ vậy trong lòng nàng cũng cân bằng hơn, tất nhiên lại hướng Phượng Ly Ngô nhận sai một phen.
Sau đó thái độ thái tử hòa hoãn, liền ân cần đưa đệm êm lót vào lưng hắn, để Thái tử thấy dễ chịu hơn, lại lấy chùy ngọc gõ nhẹ lên huyệt vị quanh đầu gối Thái tử, khiến cho điện hạ thoải mái, xoa bớt mệt mỏi.
Thế nhưng Phượng Ly Ngô lại ghét bỏ chùy ngọc quá cứng, kêu Khương Tú Nhuận dùng tay đ.ấ.m bóp.
Tiểu Khương công tử tất nhiên nghe lời, chẳng những đ.ấ.m chân, còn giúp Thái tử xoa bóp huyệt vị.
Qua một hồi lâu, Thái tử mới lạnh lùng mở miệng nói:
- Lui đi, nơi đây không cần đến ngươi nữa, đi xuống đi.
Khương Tú Nhuận tự nhận là đã qua ải lần này, trong lòng lại thở dài một hơi nữa, sau đó mơis kính cẩn lui xuống.