Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 117: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:59
Chỉ là nàng cũng không biết, khi nàng lui ra ngoài trong nháy mắt đó, dưới ánh nến nhảy nhót, khuôn mặt Phượng Ly Ngô nhất thời trở nên âm trầm còn có cả chút vẻ dữ tợn.
Vừa rồi chỉ còn kém một chút nữa thôi, hắn liền có thể ***** kẻ miệng đầy lời dối trá kia.
Phượng Ly Ngô hít một hơi thật sâu, từ trong n.g.ự.c móc ra một miếng lụa.
Miếng lụa này là hắn hôm qua trong bữa tiệc nhận được tin ám vệ báo lại.
Ngày trước khi Khương Tú Nhuận trốn đi, hắn liền phái rất nhiều mật thám tiến về Ba quốc tìm hiểu hành tung Khương Tú Nhuận.
Mà trong đó một mật thám phái tới bên cạnh quốc quân Ba quốc, tới tận hôm qua mới vội vàng chạy về tới Lạc An. Lập tức ngựa không dừng vó, tới thẳng trong cung, mật báo với Thái tử.
Dưới ánh nến đang nhảy nhót, chữ viết trên miếng lụa cũng vô cùng rõ ràng: "Quốc quân Ba quốc khoong hề có nhi tử nào tên là Khương Hòa Nhuận, chỉ có một nữ nhi tên là Khương Tú Nhuận, tuổi mới mười bảy, dung mạo xinh đẹp tuyệt luân, hát hay múa giỏi, tính tình ôn lương, nửa năm trước đã theo huynh trưởng tới Đại Tề làm con tin...
Từ ngày hôm qua tới giờ, Phượng Ly Ngô đã đọc đi đọc lại không dưới mấy chục lượt, nội dung trên đó cũng thuộc lòng.
Từng chữ từng chữ, giống như bàn ủi, khiến trái tim hắn đau nhói. Khi biết được chân tướng mọi việc, trong lòng hắn tràn đầy tức giận, bước nhanh về đại điện, lại trông thấy "nàng" đang lắc nhẹ vòng eo, tóc dài xõa tung, giống như một bông sen hồng đang nở rộ nhảy múa.
Thân hình bộ dáng kia, đều như đang giễu cợt Phượng Ly Ngô hắn đúng là kẻ mắt mù!
Sự thật chứng minh, nhân sinh sắp đạt tới mười chín năm, hắn khó lắm mới tìm được người mình tín nhiệm, ấy vậy mà từ đầu tới cuối lại là một kẻ lừa đảo.
Đêm qua hắn một đêm không ngủ, mà tiểu lừa gạt kia ngược lại ăn uống đều đủ, yên tâm thoải mái say giấc!
Phượng Ly Ngô duỗi ngón tay dài đưa mảnh lụa tới gần ánh nến, mặc cho ánh nến thiêu cháy mảnh lụa thành tro, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.
Nếu thiếu phó của hắn thích chơi, vậy hắn liền bồi tiểu Khương công tử của mình chơi một trận.
Khương Tú Nhuận vốn cho rằng trải qua chuyện phạt quỳ lần này, việc nàng hiến vũ trên đại điện sẽ không để lại dấu vết.
Không nghĩ tới ngày thứ hai, nàng sáng sớm muốn tới thư viện, thị vệ vẫn xụ mặt như cũ khoong cho nàng ra ngoài. Rơi vào đường cùng, Khương Tú Nhuận chỉ có thể lại đi tìm thái tử.
Phượng Ly Ngô vừa mới mặc áo bào chuẩn bị vào triều, thấy Khương Tú Nhuận tới cũng không ngẩng đầu lên mà nói:
- Mấy ngày nay ngươi có nhiều mệt nhọc, ở trong phủ nghỉ ngơi một chút đi... Thiếu phó thiên tư thông minh, nghỉ học mấy ngày cũng không sao hết.
Trong thư viện đám học sinh đều cột tóc lên xà nhà, để tỉnh táo học hành dùi mài kinh sử, vậy mà mình nghỉ học vài ngày vẫn có thể theo kịp sao?
Sau khi đào vong trở về, nàng tuyệt không còn tâm tư chạy trốn, Khương Tú Nhuận ngược lại khó khắn lắm mới khơi dậy lòng hiếu học. Đi theo Mộc Phong học tập, trước mắt nàng như mở ra cả khoảng trời mới.
Kiếp trước nàng luôn chỉ biết tới danh lợi đấu đã nhau, ngươi lừa ta gạt ngăn trở, mà kiếp này lắng nghe tiếng thẻ trúc, có cơ hội cảm nhận triết lý thánh nhân nên nàng càng trân trọng.
Thế nhưngkhi nàng uyển chuyển biểu thị thân thể của mình không đáng ngại, bài vở xếp lại nhiều sau khó mà theo kịp, không ngờ Thái tử lại thông cảm gật gật dầu.
Hắn quay người nói với thị vệ bên người:
- Đi, nói với chủ quản thư viện cần giáo trình học mấy ngày hôm nay, bài tập của thiếu phó cũng không thể chậm trễ, sau khi Cô hạ triều, sẽ tự mình bổ túc bài vở cho thiếu phó.
Lần này đổi lại là Khương Tú Nhuận không còn gì để nói. Thái tử ngày bận trăm công ngàn việc, vậy mà có thể rút ra thời gian giúp nàng ôn tập, nàng nếu còn từ chối, thì cũng không ổn cho lắm.
Thế nên sau khi hạ triều, thái tử quả nhiên gọi nàng vào trong thư phòng bắt đầu ôn tập bài tập cho nàng.
Kỳ thật bình tĩnh mà nói, thái tử giảng bài, khôgn hề kém tiên sinh trong thư viện. Nếu cảnh đẹp ý vui mà nói, thanh niên mười chín tuổi tướng mạo hoa mỹ, so ra đẹp hơn mấy lão tiên sinh tóc bạc râu dài kia nhiều.
Thế nhưng dù là tiên sinh tuấn mỹ... nhưng cũng không thể áp sát như vậy mà dậy học được a!
Khương Tú Nhuận ngồi ở trước bàn, sau lưng lại bị cánh tay Phượng Ly Ngô nhốt trong lòng, hết lần này tới lần khác còn không thể phát tác, bởi vì trữ quân đang uốn nắn tư thế cầm bút của nàng.
- Cầm bút như thế này, lực đạo không đồng đều, chữ viết ra cũng khó coi.
Nói xong câu này sau, thái tử liền một mực uốn nắn tư thế của nàng.
Mặc dù là mùa đông, sau lưng có lông n.g.ự.c ấm nóng áp sát, thế nhưng trong lòng Khương Tú Nhuận cứng ngắc mà không dám nói ra.