Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 119: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:59
Còn cả Khương Tú Dao trên danh nghĩa được nhập phủ làm trắc phi. Thế nhưng trong âm thầm thái tử chuẩn bị xử trí như thế nào nàng cũng không rõ.
Tóm lại, Khương Tú Nhuận trong đầu đều là chuyện cần xử lý.
Dựa vào hiểu biết của Khương Tú Nhuận đối với thái tử, cho dù hắn có yêu thích phụ tá của mình thế nào đi chăng nữa, yêu ai yêu cả đường đi lối về, thì cũng không có khả năng nuôi con của người khác.
Nếu theo ý Khương Tú Nhuận, là để cho muội muội Dao cơ bị bệnh cấp tính "Qua đời", sau đó đưa mẫu tử hai người theo con đường vắng vẻ hồi hương, cấp chút ngân lượng, an trí nô bộc trông nom là xong.
Thế nhưng sắp xếp của nàng hết thảy đều bị Thái tử đánh tan.
Phượng Ly Ngô không mở miệng, Khương Tú Nhuận lo lắng suông cũng không có cách nào.
Cho nên, cứ như vậy ngã lên giường, không làm gì cả, thực sự khiến người ta nóng ruột.
Hết lần này tới lần khác tướng ngủ thái tử không tốt, nhất định phải ôm eo nàng, gối đầu lên tay nàng, chân dài cũng không trung thực, phải kẹp chặt cả người nàng lại...
Nếu không phải kiếp trước Phượng Ly Ngô âm thầm che giấu quá tốt, nàng cũng chưa từng nghe Tần Chiếu nói Phượng Ly Ngô luyến mộ nam sắc. Dựa vào hiện tại, nàng thật sự hoài nghi Phượng Ly Ngô có chút ít thích nam sắc.
Chỉ như vậy chưa đủ, thái tử còn nắm cánh tay Khương Tú Nhuận tinh tế xem xét nói:
- Tay quân sao lại mềm như vậy, thật như là tay nữ tử, để Cô cởi áo xem, có phải nơi khác cũng mềm như vậy không?
Nếu không phải bị đùi thái tử kẹp chặt, Khương Tú Nhuận có lẽ đã nhảy dựng lên. Sắc mặt nàng tái đi, nhìn trộm thần sắc Phượng Ly Ngô, xác định hắn chỉ đang nói đùa thôi, liền cẩn thận từng li từng tí cười nói:
- Thái tử cũng thật là biết nói đùa, tại hạ cả ngày không phải làm việc nặng, tất nhiên da trên tay cũng mềm, ta đường đường là nam tử, sao lại giống như nữ tử được chứ?
Phượng Ly Ngô nghe vậy, liền ghé đầu lại sát Khương Tú Nhuận, thấp giọng nói:
- Thế nhưng bức tranh cô xem, nam tử có chút giống nữ tử, chỗ này cũng mềm mại như vậy!
Khương Tú Nhuận nghe được sững sờ, có chút ngẩn người hỏi:
- Bức tranh nào?
Thái tử thuận tay từ thanh đồng bên cạnh giường rút ra một bức tranh lụa, từ từ mở ra trước mặt Khương Tú Nhuận.
Khương Tú Nhuận mở to mắt nhìn, mặt cũng đỏ lựng lên!
Người nào vẽ ra bức tranh ô uế như vậy, bên trên là hai nam nhân đang.. đang....!
Nàng không quản nữa, vung tay đánh rớt bức tranh trong tay thái tử, giãy dụa lấy ngồi dậy, xấu hổ giận dữ:
- Điện hạ... Ngươi cho ta nhìn những này là có ý gì?
Thái tử lại một mặt thản nhiên nói:
- Người phía dưới dâng lên, cô trước kia chưa từng thấy qua, nghĩ muốn cùng thiếu phó mở mang tầm mắt, quân làm gì phản ứng dữ vậy?
Khương Tú Nhuận bị hỏi đến trì trệ.
Trong mắt Phượng Ly Ngô, tuổi tác của mình với hắn cũng không kém là bao, giữa mấy thiêu niên tầm tuổi này, thường âm âm lưu truyền tranh cung đồ, trao đổi bí văn, chẳng phải là chuyện rất bình thường?
Chính mình cũng không có kinh nghiệm làm thiếu niên lang. Nhưng ở trong thư viện, khi tiên sinh không quản lý, mấy tên hoàn khố Đinh viện không phải cũng là như thế sao?
Có một lần, quyển tranh hương diễm kia thậm chí còn được truyền tới tay nàng, bị nàng khéo léo từ chối, những đồng môn này còn kinh ngạc khi nàng không hiếu kỳ, hay là giả đứng đắn???
Nghĩ vậy nàng thấy chính mình đúng là có chút phản ứng thái quá, không phải càng lộ sơ hở sao?
Khi thái tử nhặt bức tranh lên, lần nữa mở ở trước mặt nàng, Khương Tú Nhuận chỉ hít sâu một hơi, tận lực thản nhiên nói:
- Tranh này... họa pháp đình đài trúc thạch, giống như tiền triều côn tử, tinh tế lại còn có chút phong phạm đại gia...
Phượng Ly Ngô nhìn thiếu phó của mình mặt đỏ ửng, miệng vẫn thản nhiên nói:
- Thiếu phó là người hành gia, bình phẩm cũng có đạo lý.
Khương Tú Nhuận da đầu tê dại từng hổi, chỉ có thể kiên trì tiếp tục nói:
- Nhưng vẽ có chút sai lệch, diện mà với tứ chi kém xa, có thể thấy được đây là họa sĩ này chỉ có thể loanh quanh ở trong nhà, không thể họa được những nơi thanh nhã.
Nói đến đây, Khương Tú Nhuận hít sâu một hơi, trong nội tâm cũng gió lạnh đau khổ.
Thời gian tốt đẹp thế này, ra ngoài phơi nắng có phải tốt không, ai nói cho nàng biết, tại sao nàng đi theo một tên thái tử mặt lạnh, vậy mà có hứng thú bình phẩm thư họa hạ lưu thế này cơ chứ?
Thưởng tranh được một hồi, Khương Tú Nhuận *****̃ng từ xấu hổ ban đầu trở nên bình tĩnh lại.
Vừa rồi nàng chỉ coi mình là một nam tử bình thường mà trấn định thong dong thưởng thức, thế nhưng hậu tri hậu giác nàng mới nghĩ tới, mình là thiếu phó của Thái tử!
Thân là trũ quân một nước, nếu xem cung xuân đồ nam nữ thì cũng không có vấn đề gì, nhưng mình lại ở trước mặt Thái tử thưởng thức bức tranh điên loan đảo phượng kiểu này, làm gì còn có thể coi là hiền thần phụ tá?