Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 324: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:12
Khương Tú Nhuận thậm chí còn cân nhắc đến tính tình đa nghĩ của Phượng Ly Ngô, nên ngoài chuẩn bị chiêu này, nàng còn có những dự tính khác không muốn người biết.
Vì chuyện gom góp lương thảo, cho nên thư từ giữa nàng với phụ vương tăng lên nhiều. Đương nhiên việc này được Phượng Ly Ngô ngầm đồng ý, dù sao nội dung trong thư của hai bên đều có người trình lên cho chàng, tất cả đều thoả đáng.
Hơn nữa Phượng Ly Ngô chắc chắn rằng Khương Tú Nhuận tuyệt sẽ không muốn trở lại Ba quốc. Nhà mẹ đẻ cho dù tốt, cũng không bằng nhà chồng. Dù sao mình mới là nơi để Khương Tú Nhuận dựa vào cả đời.
Ngày đại quân xuất phát, bách tính khắp kinh thành đều đổ ra đường đưa tiễn.
Nhiều tướng soái bên hông đều đeo bùa hoặc tiền bình an do mẫu thân hoặc thê tử đi chùa cầu tới.
Khương Tú Nhuận suy nghĩ, *****̃ng yên lặng đi đạo quán cầu một đạo Linh phù, bản thân còn tự mình tới tiệm thợ rèn đúc một đồng tiền khắc chữ bình an.
Chiến trường hung hiểm, đao kiếm không có mắt, mặc kệ như thế nào, nàng vẫn là hi vọng chàng có thể bình an trở về.
Thế nhưng ngày đưa tiễn, nàng dùng thân phận Dao cơ được quản sự đưa tới cửa thành, đứng ở xa nàng đã nhìn thấy xe ngựa Dương phủ đã đến trước.
Dương Như Nhứ đôi mắt long lanh như ngậm nước, đang đứng bên Điện hạ.
Khương Tú Nhuận nhìn thấy, trên đai áo giáp của Phượng Ly Ngô có treo một đầu dây đỏ, lá bùa bình an kia có lẽ đươc nhét trên n.g.ự.c trái, nơi gần trái tim chàng.
Dù sao vẫn chưa qua cửa, Dương Như Nhứ nhìn thấy sủng phi củaĐiện hạ tới, không đợi hai người giáp mặt, liền thức thời lên xe ngựa rời đi.
Phượng Ly Ngô sải bước đi đến trước xe ngựa Khương Tú Nhuận, ôm nàng từ trên xe ngựa xuống, vuốt tóc nnafg nói:
- Nàng có gì muốn nói với Cô?
Nói xong đôi mắt Phượng Ly Ngô nhìn xuống tay nàng, xem nàng có cầm vật gì giống với bùa bình an không.
Khương Tú Nhuận lại chỉ giơ tay giúp Điện hạ sửa lại nón trụ:
- Mấy ngày nay vội vàng lo lắng chuyện lương thảo, ngay cả một mũi kim cũng chưa từng may cho Điện hạ, thực sự mất đức hạnh của phụ nhân, mong Thái tử bình an khải hoàn, cho phủ Thái tử thêm chút hỉ khí.
Phượng Ly Ngô nhìn nàng không chuẩn bị cái gì cho mình, trong lòng không khỏi thất vọng. Nhưng nàng cũng không giống đám nữ tử hậu trạch, vì chuyện lương thảo mà ngày đêm vất cả, chàng sao có thể bắt bẻ nàng không đủ tri kỷ chứ?
Thế là liền dặn dò nàng trong phủ nhớ phải chú ý giờ dùng cơm, không được say mê công vụ quá... dặn đi dặn lại, nhất thời không phân rõ được hai người ai mới là người cần ra chiến trường.
Cuối cùng, chàng trở mình lên ngựa, lúc này mới hiệu lệnh tam quân xuất phát, viễn chinh tới biên cương.
Khương Tú Nhuận từ trong n.g.ự.c móc của mình móc ra lá bùa bình an, nhìn một chút, sau đó yên lặng buộc vào một chiến xa gần đó chưa xuất phát, sau đó quay người rời đi.
Khi Thái tử lặn lội đường xa rốt cuộc cũng tới được Bắc Hồ, liền lập tức truyền về tin chiến thắng từ tiền tuyến. Mà cuộc chiến của hai vị hoàng từ cũng chính thức bắt đầu, tất cả đều nằm trong dự đoán của Khương Tú Nhuận.
Khi nhị hoàng tử liên tục thất bại, không cách nào ngăn cản được tin tức chiến thắng truyền về, Đoan Khánh đế liền thấy hít thở không thông.
Ông biết rõ đại nhi tử tài giỏi của mình bắt buộc phải lấy được ba quận, nhằm chống bụng bản thân, chứ hoàn toàn không có chút ích lợi nào với hoàng đế cả.
Loại cảm giác nhìn người khác ăn no, còn chính mình chịu đói khổ sở không có vị đế vương nào chịu nổi.
Đúng lúc này, còn có sứ giả tiểu quốc không thức thời tới quấy rầy thánh tâm, chính là đặc sứ Cơ Vô Cương, sứ giả Ba quốc phái tới cầu kiến Đoan Khánh Đế.
Lúc này trong triều mọi người đều dõi theo chiến sự tại Bắc Hồ, Đoan Khánh đế căn bản không có tâm tình tiếp đón sứ giả tiểu quốc. Sau nhiều ngày bị ngó lơ, cuối cùng thỉnh cầu yết kiến của Cơ Vô Cương mới được ân chuẩn, triệu hắn tới ngự thư phòng kiến giá.
Sứ giả Ba quốc còn mang theo lễ vật, là một chiếc khay. Khi thái giám nâng khay lên trên long án, Đoan Khánh đế nhìn kỹ, mặt sầm xuống, bởi vì trên đó chính là sa bàn ba quận Bắc Hồ.
Một tiểu quốc Ba quốc, thật vất vả mới tới một lần, không tiến cống trân bảo mỹ nữ thì cũng thôi đi, ngược lại can thiệp vào nội chính Đại Tề, quả nhiên là không biết phải trái, cũng khó trách có thể gây ra chuyện hoang đường là đưa nhi tử tới làm ấm giường cho ông.
Đoan Khánh đế trách cứ như lôi đình bạo phát tuôn ra, Cơ Vô Cương lại vẫn như cũ trấn định nói:
- Ba quận này không chỉ liên quan tới quốc vận Đại Tề, mà còn dính dáng tới cả Ba quốc. Ba vương lo lắng hoàng đế Đại Tề và Binh bộ không am hiểu nội vụ của ba quận, cố ý phái thần tới cảnh báo bệ hạ.