Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 399: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:16
- Thế gia nắm triều chính, không phải vẻn vẹn mình Tề quốc như thế, mà chư quốc cũng vậy. Dùng tốt, thế gia chính là một vũ khí của vương thượng, dùng không tốt thế gia chính là họa trong triều. Vương thượng cẩn thận, đối xử bình đẳng, không phân biệt thế gia hàn môn mà đều trọng dụng, mới có thể khiến thế gia thành lợi thế của mình, cùng kết giao Tần Tấn* với nhóm thế gia, đó mới là phúc của Tề triều của Vương thượng.
*Chuyến kết giao Tần Tấn mình ko giải thích nữa, mọi người có thể lên GG tìm hiểu. Ngụ ý ở đây là Hoàng đế phải kết giao với nhóm thế gia, hai bên cùng hưởng lợi thì giang sơn mới vững chắc.
Khương Tú Nhuận không tiếp tục nói nữa. Lời này của tiên sinh, tuy là lời bình về phong cách trị quốc của Phượng Ly Ngô, nhưng lại uyển chuyển ám chỉ tới nàng. Nếu như nàng làm hậu, phải dung nạp thế gia Đại Tề, đây là chuyện liên quan tới quốc vận, tới hưng thịnh quốc gia.
Thế nhưng nàng không nói, cũng không phải bởi vì nàng bị lời lấy đại cục làm trọng của tiên sinh thuyết phục, mà bởi vì nàng hiện tại cũng chưa gả cho Phượng Ly Ngô. Thân là nữ quân, trên đầu có thể dung nạp thiên địa tổ tông, nhưng nhất quyết không thể để mây xanh áp đỉnh*.
*Mây xanh áp đỉnh: Câu này có hai nghĩa một là KTNhuận không chịu để kẻ khác chèn ép mình, hai là ko chung phu quân với kẻ khác.
Nếu Phượng Ly Ngô cần lấy đại cục làm trọng, nàng liền không ồn ào không náo loạn mà yên lặng rời đi, cần gì phải ủy khuất chính mình, cùng đám nữ nhân dùng chung một phu quân?
Mộc Phong tiên sinh thấy nàng im lặng, liền tạm ngưng quân cờ lại, mở miệng nói:
- Lão hủ nhiều lời nhưng đều là đánh rắm cả, nếu ngươi không ngửi nổi mùi thối, thì cứ quên cả đi.
Khương Tú Nhuận kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tiên sinh, Mộc Phong tiên sinh lộ vẻ vẻ xấu hổ nói:
- Qúy Bỉnh Lâm không hiểu tại sao lại biết rõ lão hủ thích ăn cam, mua cả một xe đưa tới phủ cho lão hủ. Lão hủ nhất thời tham ăn, ăn hết cả chục cân. Tên Qúy Bỉnh Lâm kia lúc đó mới tới, nước mắt nước mũi cùng chảy ra, lấy đại thể làm trọng, nhờ lão hủ khuyên ngươi rộng lượng một chút. Ăn của người ta, không thể không giúp hắn kêu vài tiếng rắm cho ngươi nghe.
Khương Tú Nhuận há miệng, có chút dở khóc dở cười, đây đúng là phong cách của Mộc Phong tiên sinh.
Trong lòng buông lỏng, cảm thấy mình lúc nãy quả thực không nên hiểu nhầm ân sư, liền cười nói:
- Vậy tiên sinh có gì chỉ điểm học sinh?
Mộc Phong tiên sinh cắn một miếng mía, nhai nuốt mấy ngụm, nhả bã vào chiếc vại đồng nhỏ bên cạnh, sau đó chỉ vào bã mía nói:
- Thuật Đế vương, đạo quân tử hành tẩu trong thiên hạ, nên lựa chọn thế nào là dựa theo khẩu vị bản thân. Sau khi ăn vào thấy không ngon, không hợp vị có thể nhổ ra, đâu có cái gì mà chỉ điểm hay không chỉ điểm?
Tiên sinh kỳ thực là một người tùy ý như vậy, dùng bã mía nói thuật làm người, thực sự không mưu mà hợp với ý của Khương Tú Nhuận.
Nàng cũng không nhịn nữa, cất tiếng cười to, nói:
- Tú Nhuận đời này được bái ngài làm sư, quả không hối tiếc!
Nói xong liền *****̃ng cầm một miếng mía lên ăn.
Ván cờ giữa hai người như vậy liền kết thúc, mỗi người đều có việc riêng.
Tiên sinh mặc dù nói Khương Tú Nhuận không cần để lời của Quý Bỉnh Lâm trong lòng, nhưng nếu bỏ qua chuyện mở lòng độ lượng, để Đế vương của hắn cưới nữ nhi thế gia vào cung ra, thì những thứ khác hắn phân tích thời cuộc đều chí lý.
Nếu Phượng Ly Ngô lần này tới Ba quốc, vẻn vẹn vì cứu nữ tử có giao hảo với mình, thực không thể trấn an nổi miệng người. Cần phải tìm một lý do chính đáng mới được.
Ngay khi Khương Tú Nhuận đang suy nghĩ về chuyện này, thì Dương gia lại mở hội đón mai bên ngoài thành Lạc An, mời nhóm quý nữ thế gia tới tham dự, đương nhiên nữ vương Nhã Luân cũng nhận được thiệp mời.
Khương Tú Nhuận mở thiệp mời ra, bên trong có viết: Trong vườn chăm sóc được một gốc mai "Biệt Lâu Quốc Xuân", chính là một loài mai có cành và cánh hoa tầng tầng lớp lớp mọc chen nhau, khi nở rộ ra như một bó đuốc, quả thực rất hiếm gặp. Cho nên Dương phu nhân liền rộng rãi mở tiệc khoản đãi quý nữ tới thưởng mai.
Nhưng khi nhìn tới chữ "Biệt Lâu Quốc Xuân", như đột nhiên nhắc nhở Khương Tú Nhuận, nhớ ra một chuyện phát sinh liên quan tới mạng người ở kiếp trước.
Cũng vào năm này, "Biệt Lâu Quốc Xuân" của Dương gia sắp tới kỳ nở hoa, lúc ấy Dương Như Nhứ vào cung bị hoàng hậu chèn ép xa lánh, chức vị chẳng qua chỉ là cung tần mà thôi.
Dương gia bởi vì có cây hoa hiếm này, không môt mình độc hưởng mà mời tân khách tới đây ngắm hoa.
Còn Khương Tú Nhuận chỉ là nữ tử do Tần Chiếu nuôi dưỡng ở ngoại viện không danh không phận, tất nhiên là không có cơ hội đến thưởng hoa.
Thế nhưng ngay sau ngày ngắm hoa đó, chẳng biết tại sao trong kinh thành lại phát sinh bệnh dịch.Nữ tử và trẻ em mắc phải bệnh dịch rất nhiều, chỉ trong vài ngày bệnh dịch không ngừng lan rộng ra toàn thành.