Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 431: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:18
Mặc dù lễ nạp lễ, quả thực khiến nàng tức giận, nhưng không thể vì thế mà cắt đứt quan hệ với chàng được. Cái tật xấu này của nàng, bao giờ mới thay đổi được đây.
Phượng Ly Ngô tự cảm thấy đuối lý, cho nên cũng không nổi giận. Ngang ngạnh đáp lại nàng mấy từ, sau đó tiếp tục đứng dậy ngồi lên giường, đưa tay kéo Khương Tú Nhuận lại, tiếp tục giúp nàng cởi lễ phục.
Trong lòng Khương Tú Nhuận cũng biết mình vừa đắc tội hoàng đế Đại Tề, chớp mắt đã tỉnh táo lại, liền nói:
- Vừa rồi là ta gặp ác mộng tưởng chàng là kẻ xấu.
Trong nhất thời, Phượng Ly Ngô *****̃ng không tiếp lời, chỉ chuyên tâm giúp nàng cởi xiêm y. Khi bên trong chỉ còn thanh y, mới đỡ nàng nằm xuống, nhẹ nhàng hỏi:
- Có muốn uống chút canh rau quả không, mấy ngày nay dạ dày nàng khó chịu, nên dùng chút đồ nóng sẽ tốt hơn.
Nói xong liền phất tay gọi cung nữ bưng canh tới, chàng múc một muỗng thử nhiệt đó, sau đó đút cho nàng.
Vừa ngủ dậy, miệng cũng khô, sau khi uống ngụm canh chua ngọt, tâm tình mới cảm giác tốt hơn.
Thế nhưng sau khi ăn vài thìa, nàng liền nhớ tới mục đích tới đây đợi chàng. Cho nên muốn thăm dò ý tứ Phượng Ly Ngô về chuyện đồ cưới Ổn nương chuẩn bị đồ cưới. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cái danh mục đồ sính lễ kia, là do ta nhất thời tùy hứng, làm nũng đòi tẩu tử chuẩn bị. Lúc đó chỉ muốn nhờ Ổn nương lấy ra chút tài sản, không có suy nghĩ chu đáo, đến khi đọc danh sách sính lễ, ta mới biết không ổn, xin Bệ hạ...
Nàng nói tới đây thì Phượng Ly Ngô liền tiếp lời:
- Vừa rồi khi từ cung Thái hậu về đây, trẫm có đi ngự thư phòng gặp Ổn nương.
Khương Tú Nhuận há miệng, không biết tẩu tẩu lại làm chuyện anh dũng gì rồi.
Phượng Ly Ngô lại đút cho nàng hai thìa canh, sau đó nói:
- Tẩu tử nàng bồi tội với trẫm, chỉ nói danh mục sính lễ do ý của mình nàng ấy, không có chút can hệ nào với nàng cả.
Nghe vậy miếng đào trong miệng nàng còn chưa kịp nhai kĩ đã vội nuốt ực xuống.
Phượng Ly Ngô nhìn thẳng nàng,đột nhiên trong lòng dấy nên một cỗ khó chịu, nhìn vào mắt nàng nói:
- Đi theo ta, có phải nàng luôn phải nhận oan ức về mình không? Có gì không vui, nàng sao không nói với ta?
Khương Tú Nhuận không ngờ rằng Phượng Ly Ngô cũng không tức giận, ngược lại suy nghĩ cho nàng, nàng liền vội nói:
- Nào có oan ức gì...
Phượng Ly Ngô đưa tay chạm lên môi nàng:
- Là ta làm không tốt, đã sớm biết mẫu hậu ta là người thế nào, lẽ ra ta không nên để bà chuẩn bị danh sách đồ cưới cho nàng. Ta cứ nghĩ dựa vào tổ chế, để nàng xem qua danh mục cần gì sẽ tự thêm vào. Chỉ là nạp lễ đã xong, tấm lòng của tẩu tử nàng nên nàng cũng không cần cự tuyệt. Còn về phần sính lễ của nàng, trẫm sẽ tự mình bù vào, đảm bảo cho nàng đủ thể diện.
Khương Tú Nhuận thấy Phượng Ly Ngô thoải mái tiếp nhận chuyện sính lễ, nàng tất nhiên cũng sẽ không tiếp tục cuốn lấy mấy việc lằng nhằng liên quan tới tiền bạc này.
Phượng Ly Ngô nói muốn đền bù cho nàng, đơn giản là thêm chút vàng bạc châu báu vào sính lễ là xong, chàng muốn thêm thì mặc kệ chàng đi! Chỉ cần chàng không hẹp hòi, ghi thù Ổn nương là tốt rồi.
Chỉ là Khương Tú Nhuận vẫn đánh giá cao lòng dạ Phượng Ly Ngô rồi.
Chàng chẳng những nhớ kĩ, hơn nữa còn canh cánh chuyện này trong lòng.
Trước ngày đại hôn một đêm, ngoài ngàn dặm đột nhiên truyền đến văn thư khẩn của Ba quốc. Khương Chi bên trên ghi rõ, thành chủ thành An Tức, ngưỡng mộ hiền đức của nữ vương Nhã Luân, tự nguyện thống lĩnh binh tướng lương thảo, thành thị, nguyện quy hàng Ba quốc, trở thành một quận của Ba quốc.
Khương Tú Nhuận cầm Quốc thư quy hàng, nghẹn họng trân trối, cảm giác như đang nằm mơ.
Phượng Ly Ngô ngược lại bình tĩnh, uống một hớp trà, nhìn về phía Khương Tú Nhuận nước chảy mây trôi nói:
- Nàng đi hỏi tẩu tử phú hào của nàng một chút, xem trên danh sách của hồi môn nàng ấy chuẩn bị có mục nào là binh tướng thành trì không?
Haizz, đây không phải là tranh hơn thua với tẩu tẩu sao?
Khương Tú Nhuận dở khóc dở cười, nhận lấy chén trà trong tay Phượng Ly Ngô nói:
- Bệ hạ! Tẩu tẩu ta chẳng qua là giống như gia đình bình thường, muốn dùng hết khả năng cho con gái nở mày nở mặt đi lấy chồng mà thôi. Chàng làm như vậy, chẳng khác nào lấy quốc sự ra làm trò đùa cả?
Phượng Ly Ngô liếc mắt nhìn nàng:
- Biết ta lấy quốc sự ra làm trò đùa thì chớ có chọc tới ta, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới việc chia tay, có tin ta dẫn binh đánh thẳng vào Ngưỡng thành không?
Khương Tú Nhuận dùng khăn trong tay chặn miệng chàng lại:
- Chàng có bản lĩnh như vậy, tại sao ngày trước khi ta trở về Ba quốc, không thấy chàng tới bắt ta?
Phượng Ly Ngô hiện tại không muốn nhớ tới chuyện ngày trước, chỉ nghiêm mặt nhìn thẳng nàng nói: