Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta! - Chương 93: Thái Tử, Xin Đừng Quấn Lấy Ta!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:58
Khương Tú Nhuận cũng không biết trong lòng thái tử khúc chiết bách chuyển như vậy.
Bị Phượng Ly Ngô hỏi thế, nàng chỉ coi thái tử trào phúng nàng học vấn chẳng tới đâu, mà chỉ lo kết giao bằng hữu, uổng phí thái tử xin cho nàng đi học, liền vội vàng nói:
- Hôm nay bài văn được ân sư khen ngợi, đồng môn cũng chỉ xuất phát từ lòng hảo tâm, muốn cùng nhau đi uống chút rượu ăn mừng, về sau tại hạ sẽ chú ý, không trương dương như vậy nữa.
Phượng Ly Ngô không nói gì thêm, chỉ lạnh mặt nhìn Khương Tú Nhuận lên xe ngựa, sau đó liền quay về phủ thái tử.
Khương Tú Nhuận không nghĩ tới thái tử vậy mà còn nghiêm khắc hơn cả Mộc Phong tiên sinh, căn bản không thích mình lãng phí thời gian, trong lòng lại cảm thán, chỉ thấy tối thiểu Thái tử khá quan tâm tới tiền đồ của phụ tá, cũng không phải là vị chủ quân chỉ biết chèn ép thủ hạ.
Nàng từ trước tới nay cũng không muốn thiếu nhân tình người khác, có qua có lại, cho nên lại làm chút việc của một phụ tá:
- Thái tử, tại hạ hôm nay khi uống rượu, vẫn đang suy nghĩ một chuyện. Khổng tử nghiên cứu học vấn, còn tùy theo tài năng của từng người mà dạy, nếu như học viện chỉ dựa vào tài văn chương mà định cao thấp của mỗi người, có phải quá mức võ đoán hay không? Nếu có một số người văn thải không được, nhưng vũ lực mạnh mẽ, chẳng phải là chôn vùi nhân tài hay sao?
Phượng Ly Ngô nghe vậy, nhìn Khương Tú Nhuận, biểu lộ chẳng biết tại sao, chậm rãi hòa hoãn xuống:
- Ngươi... vừa nãy khi uống rượu là nghĩ tới chuyện này?
Khương Tú Nhuận liền vội vàng gật đầu nịnh nọt nói:
- Ăn quân bổng lộc, tất nhiên thời khắc nhớ quân ân!
Quả nhiên chỉ mấy lời lấy lòng, khiến cho sắc mặt thái tử chuyển biến tốt hơn. Ngược lại nghiêm túc suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Khương Tú Nhuận.
- Theo ý ngươi, thế nào thì mới không chôn vùi nhân tài?
Khương Tú Nhuận kính cẩn nói:
- Nếu đã có văn sĩ tập trung tại thư viện, tất nhiên cũng nên có võ trường cho võ giả, quốc chi xã tắc, văn võ chi đạo.
Mấy lời này của nàng đi vào trong lòng Phượng Ly Ngô. Hắn không nói gì thêm, nhắm mắt suy nghĩ.
Mà Khương Tú Nhuận thì thức thời cũng không phụ họa thêm gì.
Sau khi trở về phủ Thái tử, Khương Tú Nhuận mới biết thái tử một mực chờ nàng, vẫn chưa dùng bữa, nên vội vàng tạ lỗi với Thái tử.
Sắc mặt Thái tử vừa chuyển biến tốt một chút giờ lại lạnh lẽo, nhàn nhạt hỏi Khương Tú Nhuận có phải ở bên ngoài phủ ăn uống toàn mỹ vị, nếu không sao lại ở đó lâu vậy, cũng không nghĩ tới việc cho người về phủ báo lại hành tung của mình.
Khương Tú Nhuận vội vàng nói, đồ ăn bên ngoài cũng không hề ngon miệng, về sau xã giao kiểu này nếu có thể từ chối sẽ từ chối.
Cuối cùng, mặc dù nàng bên ngoài đã cơm nước nô nê,nhưng vẫn tiếp tục bồi Thái tử ăn thêm một bữa, còn cống hiến cả đồ ăn khô mà Thiển nhi phơi giúp nàng.
Mấy món thịt sấy khô này, nàng định dùng lúc bái sư, sẽ tặng lễ cho tiên sinh.
Lúc trước nàng với huynh trưởng ở thu viện, ngoại trừ biếu Mộc Phong tiên sinh ra, vẫn còn dư một chút, bởi vì khẩu vị của Ba quốc ngọt và cay, cho nên thịt khô chẳng những thơm ngon, mà ăn lại rất vào cơm.
Thịt này sau khi hầm nát, quả nhiên rất hợp khẩu vị Phượng Ly Ngô, một đĩa đầy mà ăn sạch sẽ.
Sau khi dùng bữa xong, Thái tử vẫn không thả người, để Khương Tú Nhuận đọc lại bài văn hôm nay được tiên sinh tán thưởng.
Khương Tú Nhuận đè thấp thanh âm, lúc đầu mang theo giọng trung tính, sau cùng thì không khống chế được có pha một chút âm điệu nhẹ nhàng mê hoặc người khác.
Phượng Ly Ngô rất thích nghe, nhắm mắt nửa nằm trên tháp, để cho giọng đọc của thiếu niên nhẹ nhàng đi vào tai mình, nhắm mắt liền thiếp đi.
Mà Khương Tú Nhuận ngồi quỳ chân cạnh tháp, trong nội tâm phiền muộn, sau đó lại dần nghi hoặc sao kiếp trước mình không phát hiện ra, Thái tử lại dính người như vậy?
Nàng nói là sự thật. Theo lý thuyết Tần Chiếu kiếp trước phục thị bên cạnh Phượng Ly Ngô, nhất định phải hiểu rõ tính tình Thái tử.
Thế nhưng nàng chưa từng nghe nói, Phượng Ly Ngô dính phụ tá như vậy, ngay cả khi đi ngủ cũng phải có người bên cạnh đọc văn. Vì sao hiện tại, hắn lại có thêm bệnh này vậy?
Hết lần này tới lần khác, vì vị chủ thượng quyền cao chức trọng, cho nên nàng cũng chẳng dám phản kháng. Ngồi quỳ cạnh chân tháp, đọc tới miệng đắng lưỡi khô, biết Thái tử ngủ sâu giấc rồi, nàng mới lui ra.
Thật sự là giống như trẻ con ba tuổi vậy, trước khi ngủ phải có người đọc truyện cho nghe mới chịu yên giấc. Khương Tú Nhuận âm thầm thề, về sau nếu có nhi tử, hắn mà dính người không nhu thuận như vậy, nhất định sẽ đánh m.ô.n.g hắn.
Mà trong hai ngày này, Tần Chiếu cuối cùng cũng có thể đi lại bình thường nên quay lại phủ Thái tử báo danh công tác.