Thám Hoa - Chương 23:chương 23
Cập nhật lúc: 02/10/2025 03:40
Sáng nay, quảng trường trước điện Tuyên Trị lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng quân côn nện vào da thịt vang lên từng nhịp, truyền từ cửa điện đến tai của tất cả quan viên trong triều.
Trước cửa điện, hai ba mươi quân hán cởi trần, xếp thành hai hàng để chịu hình phạt. Dù các đình thần ở bậc thềm cao có cách một khoảng, nhưng vẫn có thể thấy rõ lực vung côn của người hành hình và cảnh tượng m.á.u tươi văng tung tóe trên lưng của những quân hán đó.
Suốt quá trình, không có tiếng la hét hay kêu đau, chỉ có những tiếng côn trượng vun vút bên tai. Nhưng chính vì vậy, cảnh tượng lại càng khiến người ta kinh hãi.
Những quân hán hôm qua còn kiêu căng ngạo mạn, chớp mắt đã phải chịu kết cục này. Trần Kim Chiêu không hề cảm thấy hả hê, chỉ thấy sống lưng lạnh toát.
Vừa rồi, khi thái giám tuyên đọc các tội trạng, một trong số đó là không hoàn thành đúng hạn công vụ do Nhiếp Chính Vương giao phó. Mặc dù mấy chục côn trượng này là kết quả của nhiều tội gộp lại, nhưng chỉ riêng tội danh đó đã đủ khiến cô sợ đến hồn bay phách tán.
Nếu bài phú văn mà cô soạn trước đây không làm hài lòng Nhiếp Chính Vương, liệu hôm nay cô có phải đi theo vết xe đổ của những quân hán này không? Chỉ nghĩ thôi cũng đủ thấy rùng mình.
Thẩm Nghiên và Lộc Hành Ngọc rõ ràng cũng nghĩ đến điều này, sau lưng ai nấy đều toát một lớp mồ hôi lạnh.
Những người này đều là thuộc hạ cũ của vị điện hạ kia, phạm lỗi cũng bị đánh không nương tay, người khác sao dám mong ngài hạ thủ lưu tình?
A Tháp Hải và Chương Võ, với tư cách là những võ quan cầm đầu gây sự, mỗi người chịu tám mươi côn trượng, một hình phạt được xem là rất nặng trong quân đội. Các võ quan khác mỗi người chịu sáu mươi côn trượng.
Nhưng dù chỉ là sáu mươi côn trượng, giữa chừng cũng có người không chịu nổi mà ngất đi. Dù vậy, việc hành hình vẫn không dừng lại. Vệ sĩ hai bên điện nhanh chóng tiến lên, một người bên trái, một người bên phải, xốc người đó dậy để tiếp tục thi hình. Không có chút thương xót nào, như một lời tuyên bố im lặng trước toàn thể văn võ trong triều về sự nghiêm minh của pháp luật.
Các quan viên trong triều mỗi người một vẻ, có người bình tĩnh, có người lòng còn sợ hãi, có người kinh ngạc không yên, cũng có người hai chân run rẩy gần như không đứng vững, thậm chí có người trực tiếp ngã quỵ xuống đất.
Công Tôn Hoàn đứng trước bậc thềm, ánh mắt lạnh lùng quan sát, không nói một lời.
Cuối cùng, tiếng quân côn trước điện cũng dừng lại. Hai đội binh sĩ nhanh chóng mang cáng lên, khiêng những quân hán đã chịu hình xong xuống.
Lúc đến thì đứng, lúc đi thì nằm. Mặt họ vàng như nghệ, ai nấy đều như bị lấy đi nửa cái mạng. Khi được khiêng đi, m.á.u từ sau lưng nhỏ xuống, để lại một vệt dài trên bậc thềm bạch ngọc, trông đến rợn người.
Sau khi tan triều, trở về nha môn, mọi người vẫn còn hoảng sợ không yên.
Không khí ở Hàn Lâm Viện hôm nay cũng đặc biệt nặng nề. Cả điện gần như im phăng phắc, các đồng liêu đều im lặng cúi đầu làm việc của mình, không còn không khí thoải mái như thường lệ.
Ngay cả vị thượng quan của họ cũng không còn thảnh thơi uống trà xem nhạc phổ như mọi khi, mà lại phá lệ lấy ra những công vụ đã tích tụ từ lâu, bắt đầu cẩn trọng phê duyệt.
Vào giờ Tỵ nhị khắc, một đội binh sĩ mặc giáp chỉnh tề đột nhiên xuất hiện, phá vỡ sự yên tĩnh bề ngoài của Hàn Lâm Viện. Vị tướng dẫn đầu giơ tay trình ra thủ lệnh của Nhiếp Chính Vương cho vị thượng quan. Ngay sau đó, ông ta phất tay, và các quân sĩ lập tức ùa vào điện, không nói một lời, lôi đi hai vị học sĩ của Hàn Lâm Viện.
Các quan viên khác trong Hàn Lâm Viện kinh hãi nhìn cảnh tượng này. Cho đến khi hai vị đồng liêu bị lôi đi mất dạng, tay chân họ vẫn còn run rẩy.
Ngay cả vị thượng quan cũng lấy khăn ra không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán, trong đầu cố gắng nhớ lại xem gần đây mình có làm điều gì có thể đắc tội với Nhiếp Chính Vương không.
Suốt cả ngày sau đó, các quan viên đều sống trong lo sợ bất an.
May mắn là cho đến giờ tan làm, không còn binh sĩ hung thần ác sát nào xông vào điện bắt người nữa.
Khi đến giờ tan làm, mọi người trong Hàn Lâm Viện nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ùa ra ngoài như thể vừa thoát khỏi cửa tử, không dám chậm trễ một giây. Ai nấy đều bước đi như bay, chỉ ước có thể mọc cánh bay ra khỏi cung.
Mãi cho đến khi về đến nhà, tim của Trần Kim Chiêu vẫn còn đập thình thịch. Sau khi uống liền hai chén trà an thần, sắc mặt cô mới tạm ổn lại.
Trần mẫu lo lắng hỏi: “Triều đình không phải đã ổn định rồi sao? Sao lại trở nên nguy hiểm thế này?”
Trần Kim Chiêu không tiện nói nhiều, chỉ đáp qua loa: “Chỉ là nhất thời thôi, qua giai đoạn này sẽ ổn, không sao đâu mẹ.”
Yêu Nương ngồi bên cạnh, cúi đầu lặng lẽ vá lại quan phục, mím môi không nói.
Trần mẫu nhìn bộ quan phục đã bạc màu, thở dài: “Năm đó nếu không vào kinh thì tốt rồi. Kim Chiêu, thật sự không có cách nào từ quan được sao?”
Trần Kim Chiêu ôm tiểu Trình An vào lòng, lau mồ hôi trên trán cho cậu bé, rồi bất đắc dĩ lắc đầu. Từ quan lúc này khác gì tự tìm đến cái chết. Thôi thì cứ cố gắng chịu đựng vậy.
Trần mẫu nhìn Yêu Nương, ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng: “Ta nghe chưởng quỹ của tiệm gấm nói, nhà họ Viên… nhị tiểu thư nhà đó gần đây đã theo phu quân về kinh.”
Nghe vậy, Trần Kim Chiêu bất giác nhíu mày.
Trần mẫu cũng chau mày, bà thực sự sợ vị tiểu thư ngang ngược đó. Lúc trước, Viên nhị tiểu thư gây ra động tĩnh không hề nhỏ, không chỉ hàng xóm láng giềng mà ngay cả các gia đình quyền quý ở cả hai khu phố Đông và Tây cũng ít nhiều đều biết chuyện.
“Không sao đâu mẹ, đã nhiều năm trôi qua rồi, huống hồ cô ấy cũng đã là vợ, là mẹ người ta.” Trần Kim Chiêu bẻ một miếng táo trên bàn đút cho tiểu Trình An. “Nếu có yến tiệc mời, cứ từ chối hết, cố gắng đừng để Yêu Nương tham gia.”
Nghe thấy tên mình, cây kim trong tay Yêu Nương run lên, suýt nữa đ.â.m vào ngón tay.
Trần Kim Chiêu thấy vậy liền quan tâm: “Cẩn thận một chút, đừng để kim đ.â.m vào tay. Nếu mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi, dù sao vẫn còn một bộ quan phục khác, không cần vội.”
Yêu Nương khẽ đáp một tiếng “không mệt” như tiếng muỗi kêu, rồi lại cúi đầu tiếp tục may vá.
Thu lại ánh mắt, Trần Kim Chiêu hỏi Trần mẫu: “Sao cô ấy lại đột nhiên về kinh? Chỉ về thăm người thân, hay là định ở lại luôn?” Miệng nói không sao, nhưng những hành động của Viên nhị tiểu thư năm đó thực sự đã dọa cô sợ hãi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cô không thể không lo rằng vị tiểu thư bướng bỉnh đó sẽ lại gây ra chuyện gì.
“Nghe chưởng quỹ nói, là Viên sư phụ đã tìm cho phu quân của cô ấy một chức quan ở kinh thành.”
Trần Kim Chiêu thở dài, thật không biết nghĩ sao mà lại đến kinh thành nhậm chức vào lúc này.
Nhưng chuyện phiền lòng này cũng chỉ thoáng qua trong đầu cô. Dù sao hẻm Nam và phố Đông cũng cách nhau khá xa, bình thường khó có thể gặp mặt.
Sáng sớm hôm sau, Trần Kim Chiêu biết được từ Lộc Hành Ngọc rằng, hôm qua đám binh sĩ không chỉ xông vào Hàn Lâm Viện bắt người, mà các bộ khác cũng có quan viên bị họ lôi đi ngay tại chỗ. Thậm chí trong buổi triều hội hôm qua, Nhiếp Chính Vương đã trực tiếp hạ lệnh lôi hơn mười vị triều thần xuống, tội danh được tuyên án ngay lập tức.
Theo thông tin Lộc Hành Ngọc biết được, trong số những triều thần phạm tội đó, người nào mạng lớn thì giữ được mạng, nhưng phải mang cả nhà đi đày ở Lĩnh Nam. Người nào may mắn hơn thì bảo vệ được gia đình già trẻ, chỉ bị tước chức quan và công danh, đuổi về quê. Còn những người vận rủi thì bị xử trảm ngay lập tức, không có cơ hội xoay chuyển, bị áp giải đến ngọ môn hành quyết ngay tức thì, người cũng không còn.
Hai vị đồng liêu của họ ở Hàn Lâm Viện thuộc loại may mắn, chỉ bị tước công danh và chức quan, xem như trong cái rủi có cái may.
Trên đường đi, cả hai đều lòng đầy cảm khái. Dưới thời tiên đế, hình phạt không áp dụng với đại phu, họ vào triều hai năm còn chưa từng thấy qua đình trượng. Ai ngờ đến thời Nhiếp Chính Vương, lại được chứng kiến d.a.o mổ chuyên dùng để c.h.é.m sĩ phu là như thế nào.
Bầu không khí căng thẳng lan rộng trong triều đình suốt mấy ngày, mãi cho đến gần ngày nghỉ tắm gội, sự nặng nề mới có phần dịu bớt.
Điều đáng nói là, thượng quan của họ ở Hàn Lâm Viện đã được thăng chức, lên một bậc. Từ nay về sau, mỗi sáng sớm, ông ta có thể cùng với vị quan lớn nhất của bộ là Triệu chưởng viện cùng nhau lên triều.
Nhưng theo Trần Kim Chiêu thấy, vị thượng quan này không hề có vẻ vui mừng vì được thăng chức, ngược lại toàn thân còn toát ra vẻ sợ hãi như sắp có đại họa ập đến.
Nghĩ lại cũng phải, nếu là cô, mỗi ngày lên triều đều phải đối mặt với vị kia trong lo sợ, còn phải lo lắng không biết có làm sai điều gì mà bị lôi ra ngoài xử phạt hay không, thì cô cũng sẽ sợ đến tột độ.
Vì đã hẹn với Thẩm Nghiên và Lộc Hành Ngọc dự tiệc vào đầu giờ Dậu, nên ngày nghỉ tắm gội này cô không dậy sớm, ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao mới thức.