Thập Niên 60: Gia Đình Tái Hôn Trong Ngõ Nhỏ - Chương 15: Kế Hoạch Mạo Hiểm Của Em Gái
Cập nhật lúc: 27/12/2025 01:19
Cho đến tận bây giờ, trên cánh tay Trình Ngọc Mai vẫn còn hằn rõ vết sẹo do cú c.ắ.n năm xưa, và cũng vì vết sẹo đó mà bà ta ghi hận đến tận bây giờ.
Ở nhà họ Trình, người duy nhất che chở cho Hà Trạch Lan chính là cậu bé Trình Hoa còn nhỏ tuổi. Nếu có thể, bà đương nhiên không muốn Trình Hoa phải xuống nông thôn. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ai sẽ là người đứng ra lo liệu cho nó?
"Đừng, ngàn vạn lần đừng." Giang Đông Dương bưng một nồi hầm nhỏ đi vào. Món ăn tuy bình thường nhưng hương thơm lại nồng nàn, nếu phải tìm một ưu điểm ở Giang Đông Dương thì đây có lẽ là điểm duy nhất.
Hắn đặt nồi lên bàn rồi tiếp lời: "Mọi người mà nói thẳng vào mặt nó, nó sẽ khó chịu c.h.ế.t mất."
Ở cái nhà này, hắn và Trình Hoa hay đ.á.n.h nhau nhất. Hay nói đúng hơn, tên ngốc to xác Trình Hoa chỉ biết bắt nạt hắn.
Nhưng người hiểu rõ bạn nhất thường lại là kẻ địch của bạn. Hắn dám khẳng định, Trình Hoa thà xuống nông thôn chịu khổ còn hơn để người ta thương hại coi mình là thằng ngốc.
Lần trước Trình Phân cãi nhau lỡ lời nói nửa câu xúc phạm, trước mặt mọi người Trình Hoa không phản ứng gì, nhưng đêm về lại trùm chăn khóc thầm. Ba anh em ngủ chung một giường, hắn nức nở rung cả giường làm thằng út Nam Dương tỉnh giấc, còn tưởng sập giường đến nơi.
Giang Trạm Sinh cũng không tán đồng cách làm giấy chứng nhận tàn tật. Ông cân nhắc: "Trạch Lan à, việc này làm thì có lẽ không khó, nhưng bà đã nghĩ đến tương lai chưa..."
Những người chấp nhận đi con đường này thường chỉ có hai loại. Một là đầu óc thực sự có vấn đề, không quan tâm người ngoài đàm tiếu. Hai là kẻ giả ngốc để trốn nghĩa vụ, bản thân tỉnh táo nên cũng chẳng để tâm miệng lưỡi thế gian.
Nhưng Tiểu Hoa (Trình Hoa) thì khác.
Tiểu Hoa tuy không thông minh lanh lợi, thậm chí có phần ngờ nghệch, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngốc. Từ nhỏ đến lớn, nó đã phải chịu đựng biết bao ánh mắt ác ý và những lời chế giễu. Nó luôn cố gắng chứng minh mình không ngốc, nhưng đổi lại chỉ là những cái nhìn soi mói.
Nếu làm cái giấy chứng nhận kia, dù gia đình có suy tính thế nào, thì trong mắt người ngoài, chính người nhà Trình Hoa cũng đã đóng đinh nó là thằng ngốc. Khi đó, nó làm sao thoát khỏi cái danh "thằng ngốc" được nữa?
Có giấy chứng nhận, nó được ở lại thành phố. Nhưng cả đời này nó sẽ phải sống với cái nhãn mác ấy.
Giang Trạm Sinh lắc đầu, nói thật lòng: "Tôi không nghĩ Tiểu Hoa sẽ đồng ý làm vậy đâu."
"Tôi biết chứ... hức... tôi sao lại không biết." Hà Trạch Lan không kìm được bật khóc, che mặt nghẹn ngào, "Từ bé nó đã bị nhà nội coi là đứa bỏ đi, nó nhạy cảm lắm, biết người ta ghét mình nên lúc nào cũng cố lấy lòng họ một cách vụng về, chỉ sợ bị vứt bỏ..."
"Bà đừng vội." Giang Trạm Sinh trấn an, "Hay là mai tôi lên Tổ dân phố hỏi thăm thử xem?"
"Không cần đâu." Hà Trạch Lan lau nước mắt, thở dài, "Ông nói đúng, Trình Hoa chắc chắn không muốn chúng ta làm thế."
Có lẽ nếu bà kiên quyết, Trình Hoa cuối cùng sẽ nghe theo. Nhưng bà biết, nếu được ở lại nhờ lý do đó, trong lòng nó sẽ dằn vặt khôn nguôi. Với cái tính lầm lì ấy, sớm muộn gì cũng sinh bệnh.
Bà gượng cười: "Tôi cũng vì quẫn quá hóa rồ, chỉ muốn giữ con ở lại mà không nghĩ đến cảm nhận của nó."
Giang Trạm Sinh thở dài, vỗ nhẹ vai vợ an ủi. Không trách bà được, đổi lại là ông chắc cũng chẳng bình tĩnh nổi. Nhưng mỗi đứa trẻ một tính nết. Nếu là thằng Đông Dương, chắc nó ước gì được giả điên giả dại để trốn việc, nhưng Tiểu Hoa thì khác...
"Con nghĩ có thể thử cách này."
Giang Tiểu Nga ngẩng đầu lên. Nãy giờ cô vừa xem bản vẽ vừa nghe mọi người nói chuyện, chợt nảy ra một ý: "Nếu người có trí lực không đủ không phải xuống nông thôn, điều đó có nghĩa là chính sách quy định một số đối tượng đặc biệt được miễn trừ."
"Đối tượng đặc biệt?"
Giang Đông Dương phản ứng rất nhanh: "Ý em là tật nói lắp của Trình Hoa?"
Hà Trạch Lan vội hỏi: "Con bảo nói lắp cũng không phải xuống nông thôn à?"
Giang Tiểu Nga lắc đầu: "Con không biết."
"... Hả?" Hà Trạch Lan chưng hửng.
Giang Tiểu Nga không vòng vo nữa, giải thích: "Đây là đợt thanh niên xung phong quy mô lớn đầu tiên, các quy định chắc chắn chưa thể chi tiết hết được. Chúng ta không cần đi hỏi xem người nói lắp có phải đi hay không, mà hãy yêu cầu Phòng Thanh niên dùng văn bản chứng minh rằng 'người nói lắp' không thuộc diện đối tượng đặc biệt."
Cách này hơi cùn và mang tính đ.á.n.h cược.
Nếu hỏi trực tiếp, Phòng Thanh niên chắc chắn sẽ bảo phải đi, vì "nói lắp" chỉ là trở ngại giao tiếp, tay chân vẫn làm việc bình thường. Nhưng nếu bắt họ đưa ra bằng chứng văn bản, sự việc có thể sẽ khác.
"Nói lắp" là một nhóm rất nhỏ, quy định chung chung chắc chắn sẽ không liệt kê cụ thể hai chữ này. Nếu Phòng Thanh niên khẳng định "nói lắp" không được miễn, hãy bảo họ đưa văn bản quy định ra đây. Nếu họ không đưa ra được, thì dựa vào đâu để khẳng định điều đó?
Có thành công hay không còn tùy thuộc vào vận may của Trình Hoa.
Tư tâm của cô vẫn mong Trình Hoa gặp may. Tuy không cùng huyết thống nhưng anh ấy đối xử với cô rất tốt. Biết cô bị bắt nạt, anh ấy sẵn sàng cùng Giang Đông Dương đi trùm bao tải đ.á.n.h cho kẻ kia một trận nhớ đời.
Hà Trạch Lan nghe như vịt nghe sấm: "Thế... thế có được không?"
"Được hay không thì phải làm ầm lên mới biết." Giang Đông Dương đã hiểu ý đồ của em gái. Nói trắng ra là đi ăn vạ, món này hắn rành lắm!
Hắn chen vào giữa bố và dì Hà, làm mặt quỷ cười hề hề: "Ba, dì Hà bận việc không đi được, hay là giao vụ này cho con? Có điều là... hì hì, xong việc có thưởng chút tiền công không ạ?"
Giang Trạm Sinh lườm thằng con trời đ.á.n.h một cái.
Giang Đông Dương giả vờ không thấy, cứ sán lại gần: "Ba! Ba thương con với, Hoa T.ử mà được ở lại thì chỉ còn mình con phải xuống nông thôn bơ vơ, coi như cho con thêm chút tiền phòng thân đi mà."
"Mày tránh ra một bên cho tao nhờ." Giang Trạm Sinh bất lực đẩy con ra, quay sang hỏi Tiểu Nga: "Cách này được thật chứ?"
Giang Tiểu Nga nói thật lòng: "Chắc kéo dài được một hai năm thôi. Về sau chính sách c.h.ặ.t chẽ hơn thì lý do này không dùng được nữa đâu."
Mấu chốt nằm ở chữ "kéo dài".
Hiện tại chính sách chưa quá khắt khe, hơn nữa đây là đợt đầu, vẫn còn nhiều thanh niên hừng hực khí thế muốn đi xây dựng nông thôn mới. Nói cách khác, tình hình chưa căng thẳng, mượn cớ "đối tượng đặc biệt" để làm mình làm mẩy thì khả năng được ở lại khá cao.
Nhưng một hai năm nữa sẽ khác. Khi lớp người đi trước nếm mùi gian khổ, thư từ gửi về nhà toàn lời than khóc, thì lớp sau chắc chắn sẽ tìm mọi cách trốn tránh. Lúc đó Phòng Thanh niên thiếu chỉ tiêu trầm trọng, đừng nói là tìm lý do, có ăn vạ khóc lóc cũng bị tống lên xe đi cải tạo ngay.
Tuy nhiên, hoãn được hai năm cũng tốt. Trình Hoa ở lại thêm hai năm, biết đâu tìm được cơ hội khác, còn hơn là bị tống đi ngay bây giờ.
Giang Trạm Sinh c.ắ.n răng: "Vậy thì thử xem sao. Kéo dài được một hai năm thì chúng ta lại tính tiếp."
Trình Hoa không chấp nhận người ta bảo mình ngốc, nhưng bảo nói lắp thì không sao, vì nó nói lắp thật mà.
"Đúng đúng, phải lên Phòng Thanh niên hỏi ngay." Hà Trạch Lan gật đầu lia lịa, "Mẹ làm chủ, vụ này nếu thành công, tiền của Trình Hoa sẽ chia cho con một nửa."
"Chốt đơn!" Giang Đông Dương hú lên một tiếng quái dị, vỗ n.g.ự.c bùm bụp, "Giao cho con là chuẩn cơm mẹ nấu rồi. Con có ông bạn làm ở Phòng Thanh niên, để con nhờ nó lấy quy định ra xem trước, soi cho kỹ rồi đ.á.n.h úp bọn họ một trận tơi bời!"
Giang Trạm Sinh ngờ vực: "Mày quen ai làm ở Phòng Thanh niên?"
"Ôi dào, quan trọng gì đâu ba." Giang Đông Dương không nói dối. Chị dâu của anh rể thằng bạn hắn làm ở đó, dây mơ rễ má thế chẳng phải là quen sao?
Kiếm tiền thì khó chứ kết bạn với hắn dễ ợt.
"Đông Dương nhà mình quan hệ rộng thật đấy." Hà Trạch Lan thật lòng khâm phục và yên tâm.
Đừng thấy hai anh em khác họ này hay chí ch.óe, người ngoài tưởng bất hòa, nhưng hễ ai cười nhạo Trình Hoa là Đông Dương c.h.ử.i lại ngay, ngược lại Đông Dương đ.á.n.h nhau thì Trình Hoa cũng xông vào giúp không nói nhiều. Ồn ào thế thôi chứ trong lòng vẫn bênh vực nhau lắm.
Hơn nữa bà tính tình mềm yếu, ông Giang lại không phải kiểu người biết cãi lý, chuyện này giao cho Đông Dương là hợp nhất. "Có các con giúp đỡ là mẹ yên tâm rồi."
Giang Đông Dương cười không khép được mồm: "Người một nhà cả, khách sáo làm gì."
50 đồng... khụ khụ! Dù sao cũng là em trai mình, làm anh cả sao có thể không giúp?
Mà nói đi cũng phải nói lại, kể cả không có tiền hắn vẫn giúp thôi. Chỉ khác là một đằng thì cười toe toét hớn hở đi giúp, một đằng thì mặt sưng mày xỉa vừa đi vừa hậm hực.
"Chắc bánh bao chín rồi, để con đi lấy." Giang Đông Dương bước nhanh vào bếp. Hắn dám cá là nếu đứng ở sân thêm lúc nữa, ông bô nhà hắn sẽ mặc cả, 50 đồng khéo chỉ còn 5 đồng. Phải chuồn lẹ!
Nhưng hắn không ngờ vừa vào bếp thì có cái đuôi bám theo. Hắn nhướn mày: "Mày vào đây làm gì?"
Giang Tiểu Nga không nói gì, chỉ lẳng lặng chìa tay ra trước mặt hắn.
Giang Đông Dương giật mình lùi lại một bước, một tay ôm c.h.ặ.t túi tiền, một tay xua xua: "Đi đi đi, đi tìm ba mày mà xin."
Giang Tiểu Nga nói tỉnh bơ: "Em bày mưu tính kế giúp anh hai, lợi lộc anh hưởng cả, chẳng lẽ không nên chia cho em chút lộc lá à?"
"..." Giang Đông Dương nhăn mặt. Đạo lý là thế, nhưng nghĩ đến việc phải móc tiền túi ra là hắn đau hết cả ruột gan. "Mày muốn bao nhiêu? Vụ này anh còn phải tốn kém quà cáp ngoại giao nữa, không chia cho mày nhiều được đâu."
Giang Tiểu Nga nói: "Thế em không lấy tiền, anh mua giúp em mấy thứ này."
Giang Đông Dương sợ bị hớ: "Nói trước là mua cái gì đã."
Giang Tiểu Nga đếm trên đầu ngón tay: "Hai mét dây curoa, hai cân dây gai, mười cân gỗ lim, hai mươi cân sắt lá, một đôi bàn đạp... Anh đi đâu đấy... Anh! Anh cả!"
Cô còn chưa nói hết câu, Giang Đông Dương đã sợ mất mật chạy biến ra khỏi bếp, vọng lại tiếng hét: "Cơm con không ăn nữa đâu, con đi lo việc cho Hoa T.ử ngay đây!"
Giang Đông Dương sợ thật sự. Sợ đến mức bỏ cả cơm mà chạy! Nghe cái danh sách em gái hắn liệt kê kìa, đó là muốn moi gan móc ruột hắn ra mà! Ra tay tàn độc quá thể!
Ở lại trong bếp, Giang Tiểu Nga thở dài thườn thượt. "Hố" ông anh không được, xem ra chỉ còn cách đi "hố" nhà trường thôi.
...
"Xin tiền nhà trường á?!"
Bốn cặp mắt trố ra nhìn Giang Tiểu Nga. La Lãng còn ngoáy tai, tưởng mình nghe nhầm: "Chị Tiểu Nga, em nghe không rõ lắm, phiền chị nói lại lần nữa được không?"
Từ trước đến nay chỉ có học sinh nộp tiền cho trường, chưa bao giờ nghe chuyện học sinh ngửa tay xin tiền trường cả.
Giang Tiểu Nga hắng giọng: "Đừng nói toạc móng heo ra thế chứ."
Tuy sự thật là vậy, nhưng cũng cần nói hoa mỹ một chút. Cô trịnh trọng tuyên bố:
"Chúng ta có tinh thần nghiên cứu không mệt mỏi, vì theo đuổi thiết kế máy móc tối ưu hơn, vì cung cấp cho bà con những thiết bị bền bỉ và đáng tin cậy hơn, chúng ta sẵn sàng cống hiến thời gian và sức lực cá nhân. Vì vậy, chúng ta hy vọng nhà trường có thể hỗ trợ một phần về mặt vật chất, giúp chúng ta nghiên cứu chuyên sâu, không ngừng nâng cao trình độ kỹ thuật!"
