Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 111: Khai Bình Khổng Tước
Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:43
Cố Tiêu nằm mơ cũng không ngờ, Tô Thanh Nhiễm đ.á.n.h giá mình lại cao như vậy. Lại còn giúp anh nói tốt trước mặt người cha tính quỵt nợ của mình. Trong lòng đang vui vẻ tự đắc, đột nhiên bị câu nói của Cố Hiểu Lôi cắt ngang.
Cố Tiêu quay đầu trừng mắt nhìn cô bé một cái, vội vàng kéo cô bé định chuồn đi.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Đội trưởng trực tiếp đi ra, vẫy vẫy tay về phía Cố Tiêu, “Chạy gì mà chạy? Mày vào đây cho tao.”
Cố Tiêu chột dạ gãi gãi đầu, chợt nhớ ra người bị quỵt nợ là anh, liền vẻ mặt thản nhiên đi vào. Chỉ là lúc lướt qua vai Tô Thanh Nhiễm, đáy mắt rõ ràng hiện lên một tia cười rạng rỡ.
Tô Thanh Nhiễm bị anh nhìn đến có chút bối rối.
Vừa rồi cô cũng không hiểu tại sao, lời nói cứ cuốn theo lời nói mà muốn nói đỡ cho anh vài câu tốt đẹp. Không chỉ vì cảm ơn lần trước anh lén đưa bao tải cho cô, chủ yếu là cô cũng cảm thấy đội trưởng không trả tiền là sai.
Nhưng cô lại không ngờ rằng, Cố Tiêu sẽ đứng bên ngoài nghe lén... Hóa ra bị phát hiện nói tốt về một người sau lưng, cũng xấu hổ chẳng kém gì bị phát hiện nói xấu người ta.
‘Kẻ gây rối’ Cố Hiểu Lôi thì lại chẳng chút ngượng ngùng, “Chị Thanh Nhiễm, hai ngày này rảnh rỗi, em có thể đến nhà chị chơi không?”
Tô Thanh Nhiễm nhớ lại con gà rừng và thỏ hoang lần trước Cố Tiêu để lại vẫn còn đông cứng trong nhà, chuyện hứa mời anh ăn cơm cũng chưa thực hiện, liền chủ động mở lời mời:
“Hiểu Lôi, cháu còn chưa đến nhà cô ăn cơm lần nào, hay là tối nay cháu đến đây đi, cô buổi chiều mới chưng bánh bao và màn thầu xong.”
Cố Hiểu Lôi kích động hẳn lên, “Có rủ anh trai em đi không?”
Tô Thanh Nhiễm cười nhẹ gật đầu, “Ừm, lát nữa cậu ấy ra cháu hỏi một chút, cô về trước chuẩn bị đây.”
________________________________________
Vừa về đến nhà, Tô Thanh Nhiễm liền rửa tay bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Bánh bao màn thầu đều có sẵn, không cần nấu cơm, chỉ cần nấu thêm chút cháo khoai lang đỏ là được.
Cố Tiêu chậm chạp không tới lấy thú rừng đi, xem ra là thật sự không tính toán muốn nữa.
Cô nấu nước nóng làm lông con gà, tính lát nữa xào món gà với ớt. Tô Nam Tinh ngày thường thích nhất ăn sườn heo chua ngọt, cũng đã lâu chưa làm, vậy thì làm thêm một món sườn xào chua ngọt nữa. Cố Hiểu Lôi cũng coi như là trẻ choai, chắc chắn thích khẩu vị chua chua ngọt ngọt như vậy.
Nghĩ xong món thịt, Tô Thanh Nhiễm lại ngâm một nắm mộc nhĩ, tính lát nữa xào một đĩa với trứng gà. Thêm một đĩa khoai tây thái lát chiên muối tiêu nữa, chắc là vừa đủ.
Đang bận rộn chuẩn bị thức ăn, Cố Tiêu đã dẫn Cố Hiểu Lôi đi tới. Cố Hiểu Lôi trên tay còn ôm một chén lớn củ cải bào sợi, “Đây là món nhà em hôm nay mới làm xong, mẹ em bảo em mang sang một ít. Nghe nói chị mời em ăn cơm, mẹ em còn túm lấy mắng em một trận, ngăn không cho em tới đâu.”
Tô Thanh Nhiễm cười nhận lấy chén, “Hai người ngồi chơi một lát đã, cô bắt đầu xào rau đây.”
Cố Hiểu Lôi xắn tay áo lên, “Chị Thanh Nhiễm, để em vào giúp chị nhé.”
Cố Tiêu không nói hai lời đẩy cô bé ra xa, “Mày dẫn Nam Tinh đi chơi đi, nhóm lửa để anh.”
Cố Hiểu Lôi đảo tròn mắt đ.á.n.h giá hai người một chốc, cười đến đầy ẩn ý, “Biết rồi ạ.”
Người vừa đi, không khí nhà bếp lập tức trở nên có chút ngượng nghịu. Cố Tiêu ho nhẹ một tiếng nói: “Cô đừng để ý đến nó, con bé này ở trong thành không biết học được cái gì, về nhà toàn bày trò cười.”
Tô Thanh Nhiễm mím môi cười, “Tôi thấy Hiểu Lôi tính tình khá tốt, rất đáng yêu. À đúng rồi, đội trưởng trả tiền cho anh chưa?”
Cố Tiêu ngẩng đầu nhìn cô một cái, cười nói: “Trả rồi, chuyện này còn nhờ có cô, bằng không tôi thấy ông ấy là không tính toán trả đâu! Trước còn nói gì là thay tôi giữ trước, chờ kết hôn rồi đưa cho tôi, tôi thấy ông ấy chính là muốn quỵt nợ!”
Sắc mặt Tô Thanh Nhiễm có chút hơi không tự nhiên, “Chắc là vậy, đội trưởng vừa rồi cũng nói, chúng ta đều là một đại đội, lý nên giúp đỡ lẫn nhau.” Nói xong, lại vội vàng chuyển đề tài.
“Đồ lần trước anh để lại đây, gà rừng đã ở trong nồi rồi, còn con thỏ anh mang về đi, ngày mai chiêu đãi chủ nhiệm Quách và Trưởng trại Lý, biết đâu có thể có tác dụng.”
Cố Tiêu ừ một tiếng, “Ngày mai g.i.ế.c lợn cô muốn miếng thịt nào? Tôi đi cửa sau lấy cho cô.”
Tô Thanh Nhiễm cười, “Không cần anh đi cửa sau đâu, đội trưởng nói, tùy tôi chọn.”
Cố Tiêu, “...”
________________________________________
Cố Hiểu Lôi một bên cầm vở của Tô Nam Tinh, một bên dựng tai lén lút chú ý động tĩnh trong bếp.
“Nam Tinh, chú Tiêu cháu có thường xuyên tới đây không?”
Tô Nam Tinh chớp chớp mắt, “Thường thì không tới.”
Cố Hiểu Lôi bĩu môi, tỏ vẻ không tin. Chẳng nói đâu xa, chỉ nhìn tư thế nhóm lửa thuần thục của anh trai cô ấy, cũng không giống như là lần đầu làm nột.
Thấy cô bé không tin, Tô Nam Tinh lại mở lời giải thích, “Cho dù là thỉnh thoảng tới, cũng là vì tới thăm cháu.”
Cố Hiểu Lôi buồn cười, “Đứa nhỏ này cháu có phải ngốc không? Cái này gọi là ý của lão Ông không ở rượu.”
Tô Nam Tinh bĩu môi nhỏ, tỏ vẻ không tin, “Trước đây mới xuống nông thôn, cháu với chú Tiêu ngủ chung một phòng, hai chúng cháu tình cảm tốt lắm đó.”
Không đợi hai người phân trần rõ ràng, bên bếp đã gọi ăn cơm. Cố Tiêu đứng dậy rửa tay, thuần thục thu dọn bàn, lấy bát lấy đũa.
Cố Hiểu Lôi hắc hắc cười nói: “Anh, anh đây là không ít lần tới ăn chực cơm rồi đấy.”
Cố Tiêu liếc cô một cái, “Đừng cười ngây ngô, mau rửa tay đi.”
Cố Hiểu Lôi là lần đầu tiên ăn cơm Tô Thanh Nhiễm nấu, nếm thử một miếng liền lập tức hiểu ra.
“Hèn chi cha em đặc biệt gọi chị Thanh Nhiễm xuống, mời chị ngày mai cầm đũa nấu cơm cho lãnh đạo. Ông ấy đây là lấy mỹ thực để nắm được lãnh đạo, tranh thủ ưu đãi cho đại đội chúng ta mà!”
Cố Tiêu đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô bé một cái, “Chỉ có mày thông minh nhất, đã nói vậy thì ngày mai đừng có đi ra ngoài nói lung tung.”
Cố Hiểu Lôi lè lưỡi, “Em lại không ngốc, chiến tuyến em vẫn phân rõ ràng. Chị Thanh Nhiễm, ngày mai em tới giúp chị nhóm lửa phụ bếp! Bệ bếp nhà em em quen kiểm soát lửa nhất.”
Tô Thanh Nhiễm cười đồng ý, “Được.”
Vị trí phụ bếp lại bị chiếm mất một, Tô Nam Tinh bất mãn bĩu môi nhỏ, gắp một miếng sườn hung hăng c.ắ.n một miếng. Mỗi lần cô cô hầm thịt, luôn thỉnh thoảng nhét vào miệng cậu bé một miếng. Bây giờ dì Hiểu Lôi vừa tới, ngay cả vị trí nhóm lửa của cậu bé cũng không giữ được.
Cố Tiêu trực tiếp vạch trần, “Nó này đâu phải là muốn giúp đỡ, rõ ràng là muốn gần quan được ban lộc. Đồng chí thanh niên trí thức Tô cô phải đề phòng một chút, đừng để lãnh đạo còn chưa lên bàn, nó đã ăn no trước rồi!”
Tô Thanh Nhiễm nhịn không được, cười đến ho khan vài tiếng liên tục.
Sắc mặt Cố Hiểu Lôi nhanh chóng đỏ bừng, “Có anh nào như anh, ở đâu cũng phá đám, hôm nay là chị Thanh Nhiễm muốn mời em tới ăn cơm, nếu không phải nhờ em, anh còn chẳng được tới đâu.”
Cố Tiêu đứng dậy rót chén nước đặt trước mặt Tô Thanh Nhiễm. Vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, “Phải phải phải, tôi nhờ ánh sáng của cô, mau ăn cơm đi.”
Rốt cuộc là ai nhờ ánh sáng của ai, trong lòng anh chẳng lẽ không rõ ràng sao?
Để tránh lại chọc cười khiến Tô Thanh Nhiễm bị sặc, Cố Tiêu chủ động chuyển sang một đề tài nghiêm túc. Anh kể lại tình hình giao hàng hôm nay khi vào thành từ đầu đến cuối, Tô Thanh Nhiễm lại hỏi thêm tình hình Cung Tiêu Xã. Hai người đối đáp qua lại, trò chuyện vô cùng sôi nổi.
Cố Hiểu Lôi vừa ăn cơm vừa dùng ánh mắt đ.á.n.h giá hai người. Ngày thường ở nhà, anh trai cô là người không thích nói nhiều lời thừa. Bây giờ bộ dáng này, quả thực giống như con Khổng tước xòe đuôi mà sách vẫn nói.
Một bữa cơm kết thúc, Cố Hiểu Lôi xem như đã hoàn toàn hiểu rõ. Hóa ra lần trước anh trai cô nói thật, người ta không phải là không muốn tìm đối tượng, là thật sự chưa theo đuổi được.
