Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 127: Tôi Trước Nay Không Ghét Bỏ Anh
Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:45
Xuân hàn se lạnh, trong lòng Tô Thanh Nhiễm lại giống như chứa một đống lửa, đạp xe đạp nhanh như bay.
Cô cũng không biết chính mình đang sốt ruột cái gì, vừa rồi Tiêu Đống Quốc lập tức cho quá nhiều tin tức, cô còn chưa kịp tiêu hóa, chỉ một lòng muốn nhanh chóng trở về. Căn bản liền không nghĩ tới sẽ gặp được Cố Tiêu ở nửa đường.
Nhìn thấy anh trong khoảnh khắc đó, trái tim vẫn luôn đập thình thịch không yên đột nhiên liền rơi xuống trở lại. Không hiểu sao cảm thấy kiên định hơn.
Cô may mắn lại nghĩ mà sợ, may mắn cô vừa rồi không có làm chuyện khiến chính mình hối hận, nếu không cô hiện tại cũng không biết nên đối mặt Cố Tiêu như thế nào. Có khi, còn sẽ bị anh phát hiện.
Thấy anh chạy đến mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt thần sắc khẩn trương, đáy lòng Tô Thanh Nhiễm đột nhiên dâng lên từng trận chua xót cùng vui mừng. Trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng nói cái gì.
Cố Tiêu thở hổn hển trên dưới đ.á.n.h giá cô một cái, luôn cảm giác cô có chỗ nào đó kỳ quái.
“Tôi rảnh rỗi không có việc gì, vốn dĩ muốn ra ngoài đi một chút đón em, thấy em nửa ngày không về, tôi hơi lo lắng. Em không sao chứ? Có phải lãnh đạo nói gì em không?”
Mũi Tô Thanh Nhiễm đau xót, n.g.ự.c hơi hơi nóng lên, đột nhiên tiến lên một bước ôm lấy anh.
Lưng Cố Tiêu cứng đờ, còn chưa kịp mừng rỡ như điên, liền cảm thấy chỗ cổ ẩm ướt lạnh lạnh. Tức khắc liền hoảng sợ.
“Em làm sao vậy? Ai bắt nạt em?”
Tô Thanh Nhiễm nghẹn ngào nói không ra lời, vừa rồi cô vẫn luôn căng chặt thần kinh, nhanh chóng đưa ra hết quyết định này đến quyết định khác, chút nào không dám thả lỏng. Giờ phút này gặp anh, đầu óc đột nhiên liền trống rỗng, cái gì cũng không muốn tự hỏi.
Cố Tiêu gấp đến độ toát mồ hôi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em muốn làm tôi c.h.ế.t sao?”
Thấy cô vẫn luôn không chịu nói, đành bất đắc dĩ vươn hai tay đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành nói:
“Em biết không? Lần duy nhất tôi thấy em khóc, chính là lần đầu tiên đưa em vào lâm trường đó, lúc ấy tôi liền suy nghĩ, nếu có một ngày em có thể ôm tôi khóc thì tốt rồi. Vậy thuyết minh, em thật sự xem tôi là người một nhà. Nhưng tôi hiện tại một chút cao hứng cũng không có, em vừa khóc, tôi liền ——”
Nói rồi nói, Cố Tiêu liền cảm thấy yết hầu tắc nghẽn lợi hại, một chữ cũng nói không ra được.
Thấy anh như vậy, Tô Thanh Nhiễm lập tức ngừng nước mắt, ngược lại có chút ngượng ngùng lên. Tách ra thân, cô túm lấy ống tay áo Cố Tiêu liền hướng trên mặt cọ.
Lau khô nước mắt xong, lúc này mới thẹn thùng ngẩng đầu nhìn anh. “Tôi không sao, chính là Quách chủ nhiệm vừa rồi vẫn luôn khuyên tôi đi học đại học, tôi đã từ chối, trên đường trở về tôi càng nghĩ càng cảm thấy đáng tiếc, cho nên lúc này mới không nhịn được khóc.”
Cố Tiêu cúi đầu xuống, nâng tay dùng lòng bàn tay đem nước mắt còn chưa lau khô trên mặt cô lại tinh tế lau một lần. “Chuyện lớn gì đâu, em muốn đi hiện tại còn kịp, tôi hiện tại liền đạp xe chở em đi tìm Quách chủ nhiệm báo danh. Không phải là hai năm sao? Tôi chờ em trở về.”
Tô Thanh Nhiễm xem anh nói được vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy chính mình có chút không phúc hậu. Nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn xuống bật cười.
“Anh ngốc quá, đề cử vào đại học là cần thẩm tra chính trị, tôi đi không được.”
Cố Tiêu sững sờ một thoáng, “Đi không được? Hợp lại em đã sớm biết đúng không?”
Tô Thanh Nhiễm chột dạ gật gật đầu, “Ừm, tôi ngay từ đầu liền biết, bất quá cho dù là có thể đi, tôi cũng sẽ không đi. Hiện tại học đại học cũng không có ý nghĩa gì, nếu có một ngày đại học chân chính có thể khôi phục chiêu sinh, tôi lại đi cũng không muộn.”
Cố Tiêu đi theo cười ngây ngô, “Em nói không sai, tôi tin tưởng về sau sẽ có cơ hội, tôi muốn học thì học cái tốt nhất.”
Tâm thần Tô Thanh Nhiễm khẽ nhúc nhích, “Nếu có như vậy một ngày, tôi muốn đi nơi khác vào đại học, anh nguyện ý cùng tôi cùng đi không?”
Khớp hầu Cố Tiêu nhô lên lên xuống hoạt động một chút, “Nếu em không chê, tôi nguyện ý.”
Tô Thanh Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ từng chữ nói: “Tôi trước nay không ghét bỏ anh, tôi chỉ là có chút... sợ hãi.”
Cố Tiêu cảm giác trái tim mình như là bị thứ gì đột nhiên va chạm một chút, thình thịch thình thịch nhảy rất mạnh. Đầu lưỡi cũng như là thắt nút, sau một lúc lâu nói không ra lời, chỉ lo một mực cười ngây ngô. Khóe miệng đều cười đã tê rần, lúc này mới nghiêm mặt nói: “Tôi biết em đang sợ hãi cái gì, có tôi ở đây, tôi cái gì cũng không sợ. Tôi vốn dĩ là một dân đen râu ria một cái, trời sập xuống, còn có cha tôi chống. Nếu là cha tôi có ý kiến, tôi liền cùng ông ấy đoạn tuyệt quan hệ.”
Tô Thanh Nhiễm đang cảm động, đột nhiên nghe thấy anh nói như vậy, tức giận đến trực tiếp nhéo anh một cái. “Anh cũng thật dám tưởng! Nếu bị đội trưởng biết, không đ.á.n.h gãy chân anh không thể.”
Cố Tiêu cong môi cười cười, “Nói đùa với em, tôi đây không phải muốn hòa hoãn không khí sao. Em cứ yên tâm đi, tôi có thể cưới được một người vợ tốt như vậy, ông ấy liền lén lút vui vẻ đi. Nếu là thật sự có một ngày ảnh hưởng đến ông ấy, thì chúng ta liền phân gia sống riêng.”
Tô Thanh Nhiễm bị anh nói đến có chút thẹn thùng, “Anh thì đã sớm kế hoạch tốt rồi, kết hôn hay không còn chưa nhất định đâu, anh liền nghĩ kỹ rồi phân gia?”
Cố Tiêu tức giận cười, “Họ Tô, em hiện tại hai tay còn gắt gao ôm tôi, trong miệng lại nói lời không phụ trách nhiệm như vậy, em này không phải chơi lưu manh sao?”
Tô Thanh Nhiễm cười liền muốn tránh thoát ra, kết quả lại bị anh gắt gao túm chặt. “Hiện tại muốn đổi ý? Chậm! Em hiện tại giống như là con thỏ lọt vào bẫy rập của tôi, lại muốn chạy là trăm triệu lần không có khả năng!”
Nói rồi, Cố Tiêu liền đột nhiên khom lưng, hai tay chặt chẽ ôm lấy chân cô, đem người cao cao ôm lên. Tô Thanh Nhiễm đột nhiên cảm thấy dưới thân không còn, theo bản năng mà ôm lấy cổ anh.
“Cố Tiêu, anh đừng làm loạn, tôi đang cùng anh thương lượng chính sự đó.”
“Vậy em trước đáp ứng tôi, qua hôm nay, không được đổi ý.”
“Tôi chưa nói muốn đổi ý, nhưng là tôi cũng không nghĩ cứ như vậy mơ mơ màng màng tiếp tục, chờ đội trưởng trở về, tôi muốn tìm ông ấy nói chuyện một chút.”
“Tôi biết em muốn tìm ông ấy nói gì, người nhà tôi để tôi giải quyết.”
Tô Thanh Nhiễm nghĩ nghĩ, vẫn là kiên trì muốn tự mình đi. “Tình huống nhà tôi, vẫn là tôi tự mình đi nói, đỡ phải anh nói không rõ, ngược lại hỏng việc.”
Cố Tiêu trầm tư một lát, vẫn là nghe theo, “Vậy em đi nói trước, tôi yểm trợ cho em, bất quá tôi có một điều kiện, mặc kệ nói tốt nói không tốt, em đều không được tùy tiện vứt bỏ tôi.”
Tô Thanh Nhiễm bất đắc dĩ nhìn anh một cái. Cô thoạt nhìn giống như là tùy thời sẽ đổi ý nữ nhân sao?
“Được, tôi đáp ứng anh, vậy chúng ta về trước nhé?”
Đáy lòng Cố Tiêu còn có chút không yên ổn, chỉ cảm thấy hết thảy đều là một giấc mộng. Liền tham lam nắm lấy tay cô không buông, “Ở lại một hồi nữa không được sao?”
Tô Thanh Nhiễm ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, “Về chậm, Nam Tinh sẽ lo lắng.”
Cố Tiêu thập phần rõ ràng hiện tại địa vị của mình, chỉ đành gật đầu đáp ứng, “Vậy tôi buổi tối có thể tới tìm em không?”
Tô Thanh Nhiễm hơi mang ngượng ngùng ừm một tiếng. Nghĩ nghĩ, vẫn là sửa lời nói: “Hiểu Lôi lập tức liền phải khai giảng đi? Anh bảo con bé buổi tối đi nhà tôi ăn cơm, anh cùng đi.”
Cố Tiêu có chút không tình nguyện. Có Nam Tinh một đứa nhỏ còn chưa đủ, còn muốn lại mang thêm một đứa lớn, hơn nữa vẫn là cái loại quỷ tinh quỷ tinh. Nhưng cũng không thể làm gì, “Hành đi.”
