Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 128: Chuyện Hẹn Hò Tạm Thời Giấu Một Chút
Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:45
Nghĩ đến buổi tối còn có thể gặp lại, Cố Tiêu rốt cuộc buông tay cô ra, cưỡi lên xe đạp liền phải chở cô về thôn.
Dọc theo đường đi, Cố Tiêu đem niềm vui ngập tràn toàn phát tiết ở việc đạp xe, xe chạy nhanh như bay. Mắt thấy đã tới cổng thôn, người đàn ông này rốt cuộc trợn tròn mắt. Hắn đạp nhanh như vậy làm gì?! Đột nhiên muốn quay đầu lại đi đạp thêm một vòng.
Tô Thanh Nhiễm nhìn ra ý đồ của anh, trực tiếp một cái tát vỗ vào lưng rộng lớn của anh. “Anh xuống xe, tôi đạp.”
Cố Tiêu trơ mắt nhìn cô xuống xe, đem tay lái từ trong tay mình đoạt trở về. “Em muốn chở tôi?”
“Không, anh đi về đi, trước khi nói chuyện với đội trưởng, chuyện hai ta hẹn hò vẫn là tạm thời giấu một chút.”
Tô Thanh Nhiễm nói xong, thấy vẻ mặt anh buồn bực, liền dỗ dành một câu, “Tôi cũng là sợ người khác nhìn thấy truyền tới tai đội trưởng, đến lúc đó sẽ bị động. Buổi tối anh sớm một chút tới, tôi làm đồ ăn ngon cho anh.”
Cố Tiêu không tình nguyện ừm một tiếng, sau đó liền nhìn cô đạp xe vào thôn. Thẳng đến bóng dáng cũng không nhìn thấy, lúc này mới lấy lại tinh thần, nhấc chân hướng trong thôn đi.
Về đến nhà, Cố Hiểu Lôi đang thu thập hành lý muốn mang đi trường học. Cố Tiêu ho nhẹ một tiếng, đi thẳng vào vấn đề nói: “Vừa rồi tôi ở bên ngoài gặp thanh niên trí thức Tô, cô ấy nói buổi tối bảo em qua nhà cô ấy ăn cơm, tiễn em.”
Cố Hiểu Lôi cao hứng xoay người, “Thật sao? Vậy em lát nữa liền đi.”
Cố Tiêu ừm một tiếng, “Đi lúc nào thì kêu tôi, tôi cùng đi với em.”
Cố Hiểu Lôi ghét bỏ bĩu môi, “Có thể không mang theo anh không? Mỗi lần hai người gặp mặt em đều phải giúp đỡ tác hợp, cơm cũng ăn không ngon. Em sắp đi rồi, hôm nay buổi tối em chỉ muốn yên ổn ăn bữa cơm, hảo hảo tâm sự với chị Thanh Nhiễm.”
Cố Tiêu cũng dùng ánh mắt ghét bỏ tương tự trừng mắt nhìn cô một cái, “Không cần em kéo tơ hồng cho tôi, em chỉ lo ăn của em là được. Em còn muốn tôi đưa em đi học không? Có muốn mua quần áo mới không?”
Cố Hiểu Lôi không phục lẩm bẩm một câu, “Lần trước em giúp anh lớn như vậy một việc, quần áo vốn dĩ đã đồng ý mua cho em rồi, vậy, mua thêm cho em đôi giày chơi bóng nữa nhé?”
“Thành giao.”
Thương lượng xong, Cố Hiểu Lôi lập tức chạy tới phòng bếp. “Mẹ, buổi tối mẹ cũng đừng làm cơm cho con với anh con, chị Thanh Nhiễm muốn mời chúng con đi ăn cơm, tiễn con.”
Thím Cố biết rõ còn cố hỏi, “Tiễn em, anh con cũng phải đi à?”
Cố Hiểu Lôi ừm một tiếng, “Anh con là đi ăn chực, tiện thể giúp đỡ làm chút việc.”
Thím Cố ngoài miệng đáp ứng, đáy lòng lại cười. Một đứa hai đứa còn gạt bà, tưởng bà nhìn không ra chắc? Chờ tối nay lão nhân từ trong thành trở về, hảo hảo làm cho ông ấy hai món ăn, rồi tìm cơ hội nói chuyện với ông ấy.
“Các con đừng đi tay không, mang trứng gà trong nhà đi theo.”
Lúc Cố Hiểu Lôi thu thập trứng gà, Cố Tiêu liền ở trong phòng bắt đầu lục tung chọn quần áo. Chờ cô thu thập xong đi gọi anh, liền thấy anh ôm hai tay, nhìn một giường quần áo ngây người.
“Anh, chuẩn bị đổi nghề bán quần áo hả?”
Cố Tiêu quay đầu trừng mắt nhìn cô một cái, “Em giúp tôi chọn một cái, tôi thay quần áo, quần áo trên người dơ rồi.”
Cố Hiểu Lôi nghi hoặc trên dưới đ.á.n.h giá anh một cái, “Chỗ nào dơ chứ? Giữa buổi tối thay quần áo làm gì, anh không phải vì chuyện đi chỗ chị Thanh Nhiễm ăn cơm đó chứ? Không đúng nha, trước kia anh cũng không có xúng xính như vậy.”
Cố Tiêu trực tiếp đem cô đuổi ra ngoài, “Thôi thôi, không cần em chọn.”
Dứt lời, liền đóng cửa lại.
Cố Hiểu Lôi bên ngoài cười trộm, “Anh nhanh lên, chậm là em không đợi anh đâu.”
Cố Tiêu vội vàng nhìn thoáng qua, nhanh chóng cầm lấy chiếc áo len Tô Thanh Nhiễm đan cho anh mặc vào, lại cầm kiện áo khoác nhung kẻ dày khoác lên ngoài.
Đẩy cửa ra, Cố Hiểu Lôi xem đến tấm tắc khen, “Nha, anh này đúng là mặc áo đơn phô trương sự giàu có, lạnh đến run rẩy rồi kìa.”
Cố Tiêu duỗi tay gõ cô một cái trên đầu, “Mùa xuân đều tới, nơi nào còn lạnh? Tưởng đều cùng em chắc, hận không thể bọc chăn ra cửa. Được rồi, nhanh chóng qua đi thôi.”
Tháng Giêng gió xuân mang theo chút lạnh, tới buổi tối càng thêm thấu xương. Dọc theo đường đi, Cố Tiêu kiên trì không cài nút áo.
Người vừa vào cửa, Tô Thanh Nhiễm ngước mắt liền thấy. Trước mặt Cố Hiểu Lôi, cô cái gì cũng chưa nói, chỉ là lẳng lặng dùng ánh mắt xẻo anh một cái. Tiểu dạng, còn rất chải chuốt.
Vào phòng, Cố Tiêu đi thẳng đến phòng bếp, nhìn thoáng qua lu nước xong, không nói hai lời liền cầm lấy đòn gánh đi ra cửa. Một lát sau, lu nước đầy. Anh lại bắt đầu bổ củi.
Cố Hiểu Lôi xem đến trợn mắt há hốc mồm, này vẫn là cái người anh lười biếng không gọi không làm, bảo làm thì đợi lát nữa làm của cô sao? Được nha, thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Tô Thanh Nhiễm cũng ngượng ngùng trước mặt Cố Hiểu Lôi sai sử anh như vậy, vội vàng gọi anh lại. “Đồng chí Cố Tiêu, anh đừng vội, mau ngồi nghỉ một lát đi.”
Cố Tiêu thấy cô xưng hô khách khí như vậy, bất mãn hướng cô phát ra ánh mắt lên án.
“Thanh niên trí thức Tô, em đừng khách khí, còn thừa một chút là xong rồi.”
Tô Thanh Nhiễm, “......”
Một lát sau, Cố Tiêu cuối cùng là bận rộn xong, lúc này mới chậm rãi đi dạo đến trước bệ bếp. “Hiểu Lôi, em đi giúp Nam Tinh kiểm tra bài tập, anh thay em nhóm lửa.”
Cố Hiểu Lôi ý vị thâm trường ngẩng đầu nhìn anh một cái, không nói hai lời liền đứng lên. “Được được được, em đi.”
Tới phòng trong, Cố Hiểu Lôi lại lén lút thò đầu ra. Chỉ tiếc, hai người trong phòng bếp đã sớm thấy đầu cô, ai cũng không hé răng. Cố Hiểu Lôi nhìn một hồi, thấy nửa ngày cũng không có tiến triển, chỉ cảm thấy không thú vị.
Nhưng mà lại cảm thấy nơi nào đó kỳ quái. Anh trai cô chuyến này không chỉ làm việc càng cần mẫn, sao còn có chút tư thế nam chủ nhân vậy?
Cố Tiêu cầm lấy que cời lửa, thật cẩn thận mà chọn củi trong lò. Thấy đầu Cố Hiểu Lôi lui về, lúc này mới cong miệng nhìn Tô Thanh Nhiễm một cái. “Con bé kia tránh ra rồi, tôi diễn thế nào?”
Tô Thanh Nhiễm mím môi cười cười, “Diễn giống, có chút phù phiếm, nhưng tinh thần thì được.”
Cố Tiêu chậc một tiếng, “Tôi đây đã thực khắc chế rồi, em còn kén chọn? Đúng rồi, hai ngày này chúng ta dành thời gian đi lâm trường thăm chú thím cùng anh chị dâu nhé?”
Tô Thanh Nhiễm biết anh đây là muốn nhanh chóng xác thực quan hệ, đỡ phải chính mình đổi ý. Bất quá cô vốn dĩ cũng tính toán muốn đi một chuyến, tiện thể tìm hiểu chuyện Tiêu Đống Quốc, nhắc nhở người nhà đề phòng chút.
Liền sảng khoái đáp ứng, “Ừm, hai ngày nữa chúng ta cùng đi một chuyến.”
Lúc Cố Tiêu và Tô Thanh Nhiễm mang theo một lớn một nhỏ ăn cơm, đội trưởng bận rộn cả ngày ở bên ngoài rốt cuộc đạp ánh trăng, phong trần mệt mỏi mà trở về trong thôn.
Vừa về đến nhà, thím Cố liền tri kỷ giúp ông ấy lấy túi, còn đ.á.n.h nước ấm cho ông ấy rửa tay. Đội trưởng rửa xong tay vừa nhìn, trên bàn đặt một đĩa thịt kho tàu, một đĩa đậu phộng, bên cạnh còn đặt một bầu rượu. Đây là mặt trời mọc từ hướng Tây?
Thím Cố mặt không đổi sắc tâm không nhảy, “Ông ở bên ngoài chạy một ngày, khẳng định mệt c.h.ế.t rồi, uống trước hai chén giải lao rồi hãy ăn cơm.”
