Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch - Chương 208
Cập nhật lúc: 05/11/2025 09:59
Sau khi lấy thuốc, ra khỏi bệnh viện, Hứa Thiến liền đạp xe đạp, mang theo Nhị Oa nhảy tưng tưng về nhà.
"Mẹ ơi!"
"Em ơi."
"Anh ơi."
Hứa Thiến vừa mới dựng xe đạp, trong sân nhà mình, đã thấy ba đứa trẻ, giống như ba viên đạn pháo xông ra.
"Em Nhị Oa, em không sao chứ!"
"...Ô ô, anh Nhị Oa, em lo cho anh lắm. Sợ em cũng sẽ giống như Thông tử mà c.h.ế.t mất."
Tam Oa xông lên ôm Nhị Oa không buông tay. Cái chân bị rắn c.ắ.n của Nhị Oa không có sức. Bị Tam Oa xông tới, hai đứa nhỏ đều mất thăng bằng, cùng nhau lăn ra đất.
"Ô oa... Đau quá."
Vì lực va chạm lớn, Nhị Oa lại nằm dưới, nên bị ngã một cái đau điếng.
Cái khuỷu tay nhỏ cũng trầy da, m.ô.n.g và lưng cũng bị đau. Nhất thời Nhị Oa khóc thương tâm, nó thật là xui xẻo không dứt mà! Hôm qua mới bị rắn cắn.
Hôm nay sau khi về, lại bị ngã. Vết thương cũ còn chưa lành, trên người lại có thêm vết thương mới, xui xẻo không chịu được.
Hứa Thiến vừa tức giận, vừa buồn cười. Thằng nhóc Tam Oa này lúc nào cũng hấp tấp, Nhị Oa này thật đúng là đủ bi thảm. Vết thương do rắn c.ắ.n hôm qua còn đang đau mà!
Thấy con khóc, Hứa Thiến vội vàng đi lên ôm Nhị Oa dậy. Kiểm tra vết thương của nó, xác định chỉ là trầy da một chút rồi mới yên tâm.
"Anh ơi, xin lỗi, xin lỗi."
Tam Oa thấy mình làm Nhị Oa ngã, trong lòng cũng hoảng hốt, vội vàng chạy tới ôm Nhị Oa, trong mắt đầy vẻ áy náy.
Hứa Thiến vốn định mắng nó hai câu, nhưng thấy nó tự trách không thôi, lại không nỡ nói.
"Được rồi, Tam Oa về với anh trước. Lần sau không được hấp tấp như vậy nữa nhé!"
"Vâng vâng, em xin lỗi."
"Anh, anh không sao."
Nhị Oa đưa tay lau nước mắt, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào. Đại Oa chạy tới ôm hôn một cái.
Tam Oa nhìn thấy cũng không chịu thua, cũng ôm Nhị Oa không buông tay, mấy anh em tình cảm tốt không muốn không muốn.
Đỗ Khiêm cười cười, đưa tay sờ đầu nhỏ của Nhị Oa, sau đó dẫn các em cùng vào phòng.
"Ai u, Nhị Oa của bà nội về rồi. Nhìn cái bộ dạng đáng thương này xem. Sao lại cái con súc sinh đó lại dám c.ắ.n cháu bà thế này? Nhị Oa cháu nội ngoan của bà, bà nhất định đi trả thù cho con. Đánh c.h.ế.t cái con súc sinh đã c.ắ.n cháu ngoan của bà!"
Bà Chu thấy cháu nội của mình, bị rắn c.ắ.n xong, trong lòng cũng tức giận không thôi.
Nhìn lại thằng cháu ngoan Nhị Oa, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm ban đầu đã gầy đi, cẳng chân thì quấn băng như bánh chưng. Đi hai bước còn đau khập khiễng.
Rõ ràng mới lớn chừng này thôi, mà đã phải chịu nhiều ấm ức như vậy. Bà thầm nghĩ trong lòng, nhất định phải tìm cho ra con rắn đó để đ.á.n.h c.h.ế.t. Trả thù cho đứa cháu ngoan của mình.
Hứa Thiến ban đầu cho rằng, bà Chu nói muốn đ.á.n.h rắn, cũng chỉ là nói chơi thôi, an ủi con một chút. Nhưng ai mà ngờ, chưa đến buổi chiều đâu!
Anh em Chu Văn Quốc, Chu Văn Binh, liền cầm bốn, năm con rắn đã bị đ.á.n.h c.h.ế.t đến.
Hứa Thiến bị mấy con rắn sặc sỡ kia làm cho sợ hãi, ngay cả chạm vào cũng không dám.
"Em dâu à! Hôm qua mẹ nói Nhị Oa bị rắn cắn, bảo chúng ta đi tìm con rắn đó để đ.á.n.h c.h.ế.t. Chúng tôi cũng không biết rốt cuộc là con rắn nào cắn, liền đi tìm mấy lần trong thôn. Dọc đường đi, phàm là gặp phải rắn. Chúng tôi đều đ.á.n.h c.h.ế.t! Tổng cộng là chừng này thôi."
"Em có muốn rắn này không? Muốn thì lấy hai con đi mà ăn."
Mấy con rắn này còn rất nặng. Con rắn sọc dưa lớn nhất có mười mấy cân, con nhỏ nhất cũng có hai cân.
Hai nhà họ cũng ăn không hết, nên mang đến hỏi Hứa Thiến có muốn không. Mỗi nhà chia một ít. Thịt rắn ăn cũng rất ngon.
"Rắn, rắn à!"
Hứa Thiến nhìn thấy mấy thứ này, trong lòng không tránh khỏi có chút sợ hãi. Cô còn chưa từng chạm vào rắn bao giờ!
Mấy thứ này, có chút không dám động vào a?
"Em dâu cầm đi, hai con này là rắn sọc dưa, nhiều thịt, không có độc. Lột da, chặt thành khúc, kho tàu ăn ngon lắm."
