Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 104

Cập nhật lúc: 12/11/2025 12:13

Hai người còn đang chìm đắm trong bầu không khí ngọt ngào thì giọng nói oang oang của Lâm Tử Hoài bất ngờ vang lên ngoài cửa:

“Chị ơi, anh rể ơi, ăn cơm thôi! Ủa khoan, trong phòng hai người có tiếng gì lạ lắm nha?”

Lâm An An lúc này mới đỏ bừng mặt chui ra khỏi vòng tay Sở Minh Chu, vội vàng chỉnh lại mái tóc hơi rối, rồi đáp:

“Ra ngay đây! Anh rể em vừa mua cho chị một cái máy cassette, em có muốn xem không?”

Vừa nghe đến hai chữ “máy cassette”, Lâm Tử Hoài như bị bỏng tay, lập tức quay người bỏ chạy:

“Th-thôi khỏi, hai người mau ra ăn cơm đi!”

Nghĩ đến chuyện… năm đó vì Tưởng Đồng mà cậu đã đem cái máy cassette bố mua tặng cho chị đem đổi lấy quà cho người ta, trong lòng vẫn còn tội lỗi lắm, giờ nghe lại đến chữ máy cassette vẫn thấy chột dạ, đâu dám đứng đó lâu.

“Đi thôi.”

Sở Minh Chu ấn nút tắt máy cassette, rồi nắm lấy tay Lâm An An, cùng cô bước ra phòng ăn.

Lục Thanh vừa trông thấy hai người họ tay trong tay thân mật đi ra, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, ánh mắt lạnh băng lập tức phóng về phía Sở Minh Chu, đầy ngờ vực và không tán đồng.

Trong mắt anh ta, Sở Minh Chu như vậy thật chẳng ra gì, đã quyết ly hôn rồi mà còn bày ra cái vẻ tình cảm sâu nặng này, chẳng khác nào đang lừa gạt con gái nhà người ta.

Đã vậy còn phá hỏng luôn kế hoạch mời Lâm An An vào đoàn văn công của anh ta nữa.

Sau khi ngồi vào bàn ăn, mấy nhóc con nghe nói anh cả mua tặng chị dâu một cái máy cassette thì lập tức hào hứng nhao nhao cả lên.

Lâm An An mỉm cười dỗ dành:

“Các em ngoan ngoãn ăn cơm trước đi, lát nữa chị sẽ mang máy ra cho xem. Nhưng hiện giờ chưa nghe radio được đâu, mới chỉ nghe băng được thôi nha.”

“Dạ được ạ!”

Lũ nhỏ vỗ tay reo vui, ăn cơm càng thêm hăng hái.

Lục Thanh nuốt xuống sự khó chịu trong lòng, lại phải nặn ra nụ cười, làm ra vẻ ngạc nhiên trêu chọc:

“Minh Chu này, cậu thương vợ thật đấy, ở cái đất Tây Bắc này mà cũng kiếm được máy cassette thì đúng là có tâm ghê.”

Sở Minh Chu chỉ nhàn nhạt đáp lại bằng một nụ cười:

“Gặp đúng lúc nên tiện mua thôi.”

Lâm Tử Hoài thì vẫn đang cắm cúi ăn cơm, nhưng đầu óc lại bay hết lên cái máy cassette kia.

Thỉnh thoảng lại len lén nhìn chị gái, chỉ mong chị nhanh chóng mang máy ra để mình còn được ngắm nghía, vọc vạch một chút.

Học nhạc mà, ai lại không mê mấy món đồ công nghệ như thế này chứ?

Năm đó đúng là đầu óc bị heo che mắt, một món đồ quý như vậy mà nói đổi là đổi được ngay.

Lục Thanh nhìn thấy ánh mắt háo hức của cậu, lập tức nắm bắt thời cơ, nhân lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả liền khéo léo chuyển chủ đề:

“Tử Hoài này, nếu cậu vào đoàn văn công, sau này tha hồ được tiếp xúc với đủ loại thiết bị âm nhạc hiện đại hơn cả máy cassette này, còn được học hỏi từ các thầy cô chuyên nghiệp nữa đó.”

Lâm An An bất lực liếc nhìn Lục Thanh một cái, vừa định mở miệng thì Sở Minh Chu đã lên tiếng trước:

“Vào đoàn văn công? Không được! Tính tình Tử Hoài còn bốc đồng, nên tiếp tục rèn giũa trong quân đội để mài bớt góc cạnh.”

Lục Thanh bị chặn ngang, nhưng không hề nản chí, vẫn tươi cười nói:

“Cậu thì biết gì chứ, tôi đây là yêu quý nhân tài! Cũng là muốn giúp đoàn văn công nở mày nở mặt chút thôi.

Cậu biết Mục Hữu Vi chứ? Trụ cột của đoàn văn công Quân kỳ, danh tiếng nổi khắp cả nước! Lần này cậu ta đến cùng với Kiều Húc, cả hai hiện đang ở nhà tôi.”

“Mục Hữu Vi? Kiều Húc?”

“Đúng rồi, nhưng không còn cách nào khác, người ta vừa có tố chất bẩm sinh lại vừa được hậu thuẫn mạnh mẽ, so với họ thì đúng là…”

“Lâm Tử Hoài có thể vào đoàn văn công.”

“…Hả?”

Lục Thanh sững người!

Anh ta còn đang thao thao thuyết phục thì Sở Minh Chu lại… đồng ý nhanh gọn như vậy?

“Minh Chu, cậu nói thật chứ?”

Lâm Tử Hoài đang hì hục xúc một thìa cơm to đưa vào miệng cũng khựng lại, quên cả nhai, ngơ ngác nhìn về phía Sở Minh Chu.

Sở Minh Chu bình tĩnh nhìn cậu, liếc sang Lục Thanh một cái, chậm rãi nói:

“Tử Hoài đúng là cần rèn luyện thêm. Nhưng thằng bé còn nhỏ, dễ nóng nảy bốc đồng, cậu chắc mình gánh nổi?”

Lâm Tử Hoài nuốt vội miếng cơm trong miệng, ánh mắt sáng rỡ, vui mừng đến mức gần như muốn bật dậy:

“Anh rể, chỉ cần được vào đoàn văn công, anh Lục có thể dạy, em cũng sẽ cố gắng hết sức, chắc chắn làm tốt!”

Lâm An An: “…”

Lục Thanh cũng vội gật đầu lia lịa, hùa theo:

“Đúng đúng, tôi nhất định sẽ kèm cậu ấy đàng hoàng!”

“Ừm.”

Sở Minh Chu gật đầu như đã yên tâm.

Lục Thanh tranh thủ thúc thêm một bước:

“Vậy thì đợi sau Tết nhé, qua Tết tôi sẽ lập tức gửi báo cáo lên trên, ưu tiên giữ một suất cho Lâm Tử Hoài.”

Lâm Tử Hoài nhìn chị gái mình với ánh mắt mong đợi sáng long lanh.

Lâm An An lại liếc nhìn Sở Minh Chu, chẳng hiểu nổi hôm nay anh uống nhầm t.h.u.ố.c gì, nhưng cuối cùng cũng gật đầu:

“Vậy làm phiền Lục chỉ đạo viên rồi.”

“Ha ha ha~ không phiền, không phiền chút nào! Người nhà cả mà, nói gì phiền!”

Lục Thanh cười tươi như hoa, tâm trạng vô cùng sảng khoái.

Tuy vậy, ánh mắt anh ta vẫn cứ vô thức lướt về phía Lâm An An, trái tim từng bị đè nén như sắp “nghẻo”, giờ lại bắt đầu rạo rực trở lại.

Trong suốt bữa ăn, Lục Thanh quan sát kỹ lắm.

Anh ta cảm thấy ánh mắt mà Sở Minh Chu nhìn Lâm An An… không đơn giản.

Cái suy đoán “cây sắt nở hoa” trước kia, có khi lại là thật!

Khi sắp ra về, Lục Thanh cố ý bước chậm lại, ghé sát Sở Minh Chu, thấp giọng nhắc:

“Cái đơn ly hôn cậu nộp đó, chắc là đã đến tay Thang lữ trưởng rồi. Cậu nhớ tranh thủ mà rút lại đi… nếu để sang năm, con dấu đóng xuống rồi là thật sự thành công dân độc thân đấy.”

Sở Minh Chu sải bước một chút thì khựng lại, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

“Vậy tôi đi trước đây. Cậu nhớ kỹ cho tôi, cô vợ tốt như vậy mà để vuột mất, thì sau này khó tìm lắm đấy.”

Sở Minh Chu khẽ nhíu mày, cảm thấy lời này của Lục Thanh thật khó hiểu.

Lục Thanh phất tay chào rồi rời đi.

Nhưng trong đầu anh ta lại bắt đầu tính toán đủ điều.

Không ly hôn thì càng hay!

Chỉ cần không ly hôn, Lâm An An vẫn thuộc về quân khu Tây Bắc. Mà phụ nữ thời nay ai cũng theo đuổi tự lập, mong muốn được phát triển bản thân.

Với tài năng và tố chất của Lâm An An, môi trường phù hợp nhất chắc chắn là đoàn văn công.

Cô ấy sớm muộn cũng sẽ chọn nơi đó…

Một chuyến ghé thăm thôi, tâm trạng Lục Thanh thay đổi như thời tiết, lúc thì nắng, lúc thì âm u, rồi lại chuyển sang mưa phùn, cuối cùng lại nắng rực trở lại, cảm xúc xoay vòng đến chóng mặt.

Sở Minh Chu quay vào trong phòng để khiêng máy cassette ra.

Lâm An An bước theo sau, mím môi hỏi:

“Sao anh lại đột ngột đồng ý cho Tử Hoài vào đoàn văn công thế? Chuyện này gấp gáp quá, chẳng chuẩn bị gì cả.”

“Dù sao sớm muộn gì cũng vào, vậy thì chọn thời điểm tốt nhất để vào.”

“Cơ hội? Cải tổ gì cơ?”

“Ừ. Năm sau đoàn văn công sẽ có đợt cải cách lớn, vào sớm thì sẽ có nhiều cơ hội hơn.”

“Với lại… thằng bé cũng thật sự thích.”

Chuyện đã thành, giờ nói gì cũng chỉ có thể thuận theo.

Máy cassette được đưa ra đặt giữa phòng khách.

Sở Minh Chu đưa tay nhẹ nhàng ấn nút phát, giai điệu từ trong máy chậm rãi vang lên, nhanh chóng lan khắp gian phòng.

Đó là một bản nhạc cách mạng hào hùng, âm thanh rộn ràng đầy khí thế khiến cả đám nhỏ nghe mà vui như mở hội, đứa nào cũng tay chân múa may theo nhịp điệu.

Lâm Tử Hoài cũng len đến gần, ngồi xổm xuống bên cạnh máy cassette, hết sờ bên này lại ngắm bên kia, như muốn dán cả mắt vào đó.

Lâm An An chỉ biết lắc đầu bật cười, rót cho mình một tách trà rồi ngồi xuống ghế sofa.

Lúc này, bà cô Sở mang vào một cái sàng tre, bên trong chất đầy nguyên liệu và t.h.u.ố.c bắc, vừa đi vừa cười:

“Minh Chu này, để tụi nhỏ nghe một lát rồi mang máy về phòng nhé. Chiều nay mấy bác gái trong khu sẽ qua nhà mình xào gia vị, người đông dễ lộn xộn, sợ không cẩn thận làm hỏng mất.”

“Vâng, cháu biết rồi ạ.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.