Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 401
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:16
Nghe Lục Diệu đùa, Lục Tiến Dương liếc mắt lạnh lùng nhìn cậu ta: “Chăm sóc chị dâu cho tốt.”
“Rõ! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!” Lục Diệu lập tức chào theo kiểu nhà binh.
Trên lầu, trong phòng ngủ.
Lúc Lục Tiến Dương rửa mặt xong đi lên, Ôn Ninh đang vùi đầu vào bàn viết lách.
Dưới ánh đèn, cô mặc bộ đồ ngủ lụa trắng do chính tay cô mua vải rồi nhờ thợ may. Tay áo xắn lên một đoạn để lộ cổ tay trắng ngần. Mái tóc dài buộc hờ hững rủ xuống vai, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, cô thậm chí còn lóa mắt hơn cả ánh đèn trong phòng.
“Đang bận gì vậy?”
Lục Tiến Dương đẩy cửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng cô ở bàn. Anh sải bước dài đi đến bên cạnh.
Ôn Ninh không ngẩng đầu, trả lời: “Em đang tổng kết kiến thức toán học cấp hai và cấp ba.”
Lục Tiến Dương hơi rũ mắt, nhìn những trang giấy trải dài trên bàn. Trên đó viết rất nhiều công thức và định lý toán học.
Anh tùy tiện cầm một tờ lên, phát hiện các công thức và định lý được sắp xếp cực kỳ logic. Chúng được liên kết với nhau bằng những ký hiệu giống như móc nhọn. Nếu không phải là người am hiểu chuyên sâu, sẽ không thể nào nắm vững mọi thứ đến mức độ này.
Anh nhíu mày, có chút ngạc nhiên: “Đây là phương pháp học tập em tự nghĩ ra sao?”
Đầu óc Ôn Ninh vốn đang liên tục phát ra kiến thức toán học, nghe câu này, cô lập tức cứng đờ người.
Làm sao cô lại quên mất chuyện của nguyên chủ chỉ có bằng tiểu học cơ chứ? Cho dù là tự học thì trình độ thể hiện ra cũng không thể quá khoa trương, phải từ từ mới được, đặc biệt là trước mặt Lục Tiến Dương.
Chết rồi, c.h.ế.t rồi. Lục Tiến Dương không phải đang nghi ngờ cô đấy chứ?
Lòng Ôn Ninh thắt lại. Cô lập tức đặt bút xuống, ngẩng đầu, vẻ mặt tự nhiên nhìn Lục Tiến Dương: “Không phải em tự nghĩ ra, mà là một ông cụ bị đày về thôn em đã dạy. Nghe nói trước đây ông ấy là giáo sư đại học.”
Vừa nói, Ôn Ninh vừa quan sát biểu cảm của Lục Tiến Dương. Thấy anh không có gì bất thường, cô tiếp tục “bịa” thêm: “Thật ra, toán, lý, hóa của em đều do ông ấy dạy. Có lẽ việc dạy học giúp ông ấy tìm thấy chút hy vọng sống. Nhưng ông ấy về quê không bao lâu thì qua đời. Haizz…”
Vẻ mặt Ôn Ninh thoáng buồn, những ngón tay trắng trẻo khẽ đưa lên khóe mắt như đang lau nước, giả vờ như đang hồi tưởng chuyện xưa, tưởng nhớ người thầy đã khuất.
Thấy cô như vậy, Lục Tiến Dương không hỏi thêm nữa, ngược lại cúi người ôm cô vào lòng. Ôn Ninh thuận thế vòng tay ôm lấy eo anh, mặt dán vào bụng anh, thút thít. Bàn tay to lớn của Lục Tiến Dương vỗ nhẹ lưng cô, an ủi: “Sau này có gì không hiểu, anh có thể dạy em.”
“Vâng.” Ôn Ninh rầu rĩ đáp trong lòng anh. Hai người ôm nhau một lát, Ôn Ninh đứng dậy, đẩy anh về phía giường: “Tiến Dương, cơ thể anh vẫn đang hồi phục, anh nghỉ ngơi trước đi. Em còn phải viết thêm một lát nữa.”
Ôn Ninh đẩy Lục Tiến Dương ngồi xuống mép giường, còn cô đứng giữa hai chân anh.
“Muộn rồi, đi nghỉ cùng nhau thôi.” Lục Tiến Dương giơ tay vuốt ve vòng eo nhỏ của cô, giọng nói trầm thấp.
Ôn Ninh bị anh vuốt ve có chút nhột, xoắn người né một chút, một tay đặt lên vai anh, một tay vuốt má anh, đầu ngón tay khẽ chạm vào cằm lún phún râu của anh, trêu chọc: “Anh ngủ trước được không? Em còn vài tờ nữa là viết xong. Hôm nay em nhất định phải tổng kết xong, ngày mai em đi đơn vị xin nghỉ việc, còn phải bàn giao công việc, không có thời gian viết nữa. Mấy bạn cùng bàn còn đang chờ em dùng sổ tay học tập đấy.”
“Bạn cùng bàn?” Ngón tay Lục Tiến Dương đặt trên eo cô siết chặt hơn, mặt sụ xuống nói: “Bạn nam hay bạn nữ?”
Ôn Ninh biết anh rất bá đạo, vội giải thích: “Anh đừng nghĩ lung tung, là bạn nữ. Nhưng bạn ngồi sau em là bạn nam. Dù sao thì, nam hay nữ với em cũng như nhau. Hơn nữa em cũng đã nói với họ là em kết hôn rồi.”
“Anh không biết đâu, tuy họ học ở trường 101, nhưng vẫn muốn học lắm. Chẳng qua trước đây bị hổng kiến thức nhiều quá, giờ nghe giảng không hiểu. Mọi người đã có duyên trở thành bạn học, em muốn giúp đỡ họ.”
Nghe cô nói vậy, hàng lông mày nhíu lại của Lục Tiến Dương giãn ra. Anh đứng dậy, rút một cuốn sổ từ giá sách đưa cho cô.
“Đây là gì vậy?” Ôn Ninh cầm lấy, tò mò.
Lục Tiến Dương: “Sổ tay học tập của anh ngày trước. Định đợi khai giảng rồi đưa cho em. Nếu em muốn giúp các bạn, dùng cuốn sổ này sẽ tiện hơn là em phải tổng kết lại từ đầu.”
Ôn Ninh mở sổ ra xem vài trang, bên trong không chỉ có kiến thức trọng tâm, mà còn có cả ví dụ!
Giống hệt một cuốn sách tham khảo. Cuốn sổ này cộng với những gì cô đã tổng kết, chỉ cần không phải người ngốc, xem xong ít nhất cũng có thể thi đạt điểm chuẩn.
Vậy thì cô không cần thức đêm nữa. Đưa cuốn sổ này cho các bạn cùng bàn xem cũng được.
“Anh đã nhờ người mượn một bộ sách giáo khoa cấp hai và cấp ba rồi. Hai ngày nữa chắc sẽ mang đến đây,” Lục Tiến Dương bình thản nói thêm một câu.
Ôn Ninh không ngờ Lục Tiến Dương đã chuẩn bị mọi thứ cho mình chu đáo như vậy. Cô xúc động ôm cuốn sổ vào lòng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú vô song của anh, nhịn không được nhón chân, hôn lên môi anh một cái, cong mắt nói: “Cảm ơn anh, Tiến Dương! Yêu anh!”
Lục Tiến Dương chỉ đáp lại cô hai chữ: “Ngủ thôi.”
“Vâng, ngủ ngay đây.” Ôn Ninh cẩn thận cất sổ đi, dọn dẹp đồ trên bàn, rồi nhanh chóng tắt đèn, chui lên giường.
Vừa chui vào chăn, lồng n.g.ự.c nóng bỏng của Lục Tiến Dương đã kề sát, ôm chặt lấy lưng cô đầy chiếm hữu, cằm anh khẽ vuốt ve cổ cô.
Ôn Ninh bị anh làm cho hơi nhột, nũng nịu rên khẽ một tiếng.
Kết quả, cô cảm nhận ngay bức tường đồng vách sắt sau lưng càng nóng hơn.
“Tiến Dương, đừng quậy nữa,” Ôn Ninh sợ lát nữa anh lại bốc hỏa, người khó chịu vẫn là anh thôi.
“Ngoan nào.” Giọng Lục Tiến Dương khàn khàn thì thầm vào tai cô. Sau đó, anh xoay người cô lại. Ôn Ninh theo bản năng kêu lên một tiếng, rồi hơi thở bạc hà thơm mát phả vào mặt cô, hôn lên vành tai trắng nõn, lưu luyến trên cổ cô, cuối cùng mút lấy môi cô, cạy mở đôi môi cô, nếm trọn vị ngọt của cô.
Ôn Ninh bị anh hôn đến choáng váng. Toàn thân như bị rút hết sức lực, giọng nói càng mềm mại, những tiếng thở dốc trộn lẫn với tiếng rên khẽ.
Lục Tiến Dương còn chui vào trong chăn.
Cả người Ôn Ninh giống như bị điện giật, tê dại.
Lục Tiến Dương vẫn chưa được xuất ngũ, không thể làm gì được. Anh chỉ có thể đè cô xuống, má gối lên má cô, thở dốc.
Cái cảm giác nhịn này đã lâu rồi mà vẫn không nhịn nổi.
Anh thở dốc khó nhọc bên tai cô, gọi tên cô: “Ninh Ninh.”
Ôn Ninh khẽ “vâng” một tiếng.
Giọng Lục Tiến Dương khàn đặc: “Anh xuống lầu tắm nước lạnh đây. Em mệt thì cứ ngủ trước đi.”
Ôn Ninh: “Có phải anh khó chịu lắm không? Hay là chúng ta ngủ riêng đi. Em nằm xa anh một chút, anh sẽ không như thế này. Không thể tối nào anh cũng phải đi tắm nước lạnh được. Lỡ bị cảm thì sao?”
Lục Tiến Dương không hề nghĩ ngợi mà từ chối: “Không cần ngủ riêng.”
Thà bị cảm còn hơn phải ngủ riêng với vợ.
Ôn Ninh vừa thấy đau lòng, vừa muốn cười. “Thế thì anh chỉ có thể chịu tra tấn mỗi ngày thôi. Mau đi đi, em đợi anh.”
Lục Tiến Dương đứng dậy đi xuống lầu.
Ôn Ninh đã đánh giá quá cao khả năng chống chọi cơn buồn ngủ của mình. Lục Tiến Dương đi được một lúc, mí mắt cô đã díp lại, không lâu sau thì chìm vào giấc mộng.
Khi Lục Tiến Dương trở về, Ôn Ninh đang ngủ ngon lành, còn khẽ chép miệng.
“Đồ lừa đảo.”
Lục Tiến Dương bất đắc dĩ thở dài, ôm cô vào lòng, ôm thật chặt.
Ngày hôm sau, Ôn Ninh đến đơn vị xin nghỉ việc.
Trưởng đoàn Lương tuy tiếc khi đơn vị mất đi một nhân tài ưu tú như vậy, nhưng vẫn chấp thuận đơn của cô.
Ôn Ninh làm xong thủ tục, đến phòng làm việc bàn giao công việc cho Lưu Mai.
Lưu Mai đã sớm biết cô có ý định thi đại học, nên cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.
Hai người nói xong chuyện công việc, Lưu Mai luyến tiếc nói với Ôn Ninh: “Ninh Ninh, tuy cậu rời đơn vị nhưng chúng ta vẫn là bạn. Thường xuyên liên lạc nhé!”
Ôn Ninh cười vỗ vai Lưu Mai: “Tớ vẫn ở thủ đô mà. Nếu tớ thi đậu đại học thì chắc cũng ở thủ đô, cơ hội chúng ta liên lạc còn nhiều lắm.”
Lưu Mai lau khóe mắt hơi ướt: “Đúng rồi, cậu có đi đâu xa đâu, vẫn ở thủ đô mà. Trưa nay chúng ta đi ăn cơm cùng nhau nhé.”
Ôn Ninh cũng có kế hoạch: “Trưa nay cậu và Hà Phương đi cùng nhau, tớ mời hai cậu ăn cơm.”