Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng. Nuôi Con, Làm Giàu - Chương 109
Cập nhật lúc: 06/09/2025 09:35
Trên bếp lò còn có một nồi đang nấu cơm, nấu xong nồi cơm thì mới đến lượt các món mặn.
Bên này cá kho đã xong, Cố Tri Ý lại bắt đầu xào lòng heo. Sau khi sơ chế khử mùi kỹ càng, rửa sạch, chần qua nước sôi rồi lại rửa lại với nước, lòng heo đã không còn mùi hôi nữa. Cô lại cho gia vị và vài quả ớt vào, món lòng xào đơn giản vậy là đã xong.
Đại Bảo và Nhị Bảo bên ngoài ngửi thấy mùi thơm thì lập tức chạy ùa về, mùi thơm món ăn đã theo gió lùa khắp sân.
Hai anh em chạy vào trong sân, mắt đã nhìn thấy hai món ăn đã được đặt trên bàn, còn có cả món cá kho nữa.
Hai đứa vội vàng trèo lên ghế, thò tay định lén nhón một miếng.
Vừa vặn bị Lâm Quân Trạch nhìn thấy, mà anh thì sẽ không nuông chiều hai nhóc con này.
Lâm Quân Trạch gõ nhẹ vào tay hai đứa một cái: “Hai đứa đi gọi các anh chị về đây, về rồi mới được ăn cơm.”
“A!”
Hai đứa lầm lì đi ra cửa, đi qua nhà họ Lâm gọi mấy đứa bé nhà Lâm cùng đến.
Cương Tử chặt xong củi trở lại cũng xắn tay vào giúp một tay.
Cố Tri Ý mang nguyên liệu ra xào, Vương Anh đứng bên cạnh nhìn thấy cô múc vào một vá dầu lớn thì ruột gan thắt lại. Số dầu nhiều như thế đủ cho nhà họ Lâm dùng hơn nửa tháng trời.
Cố Tri Ý nào đâu không thấy vẻ mặt tiếc rẻ của Vương Anh, nhưng cô cũng chẳng định giải thích gì nhiều.
Nhìn thấy biểu lộ đau lòng của cô ấy, để Vương Anh không còn tiếc của nữa, Cố Tri Ý liền nhờ cô ấy đi mời cả nhà Lâm về dùng bữa tối.
Lúc này cũng gần giờ tan tầm, Vương Anh nghe vậy cũng lập tức đi ra.
Cố Tri Ý nhân lúc mẹ Lâm còn chưa về, tranh thủ đem tất cả món ăn đều sao cho xong xuôi, nếu không để cho mẹ Lâm nhìn thấy lại cằn nhằn không ngớt.
Một hồi nữa lúc ăn cơm, đoán chừng cũng sẽ chẳng thoải mái là bao, nhưng dù sao trong nhà cũng có khách khứa, trước mặt người ngoài mẹ Lâm cũng giữ chút thể diện.
Chỉ trong chốc lát sau thì bên ngoài đã rộn ràng, náo nhiệt hẳn lên, mấy đứa bé nhà Lâm ùa vào như ong vỡ tổ.
Trong sân lúc này giống như một cái chợ vỡ lúc tan tầm, Cố Tri Ý đứng trong nhà bếp mà vẫn nghe rõ mồn một tiếng ồn ào, náo nhiệt từ sân ngoài.
Sau khi dọn món cuối cùng lên mâm, thì Cương Tử lập tức giúp đỡ rửa xoong nồi, Cố Tri Ý lại bưng thức ăn ra ngoài.
Bọn trẻ con vây kín quanh bàn, chen chúc đến nỗi chẳng còn chỗ đặt chân, chúng cứ mở to hai mắt nhìn bữa ăn phong phú được bày trên mặt bàn mà nuốt nước bọt ừng ực.
Sau khi nhìn thấy Cố Tri Ý đi ra, Nhị Bảo lập tức nhào tới, cậu bé định giả vờ nũng nịu xin mẹ cho mình nhón trước một miếng.
Nhưng rất đáng tiếc, cậu bé có lượn qua lượn lại mấy vòng quanh chân Cố Tri Ý, cô vẫn xem như không thấy.
Nhị Bảo thấy không còn hy vọng ăn vụng, cậu bé liền cụp mặt ủ rũ hẳn đi.
Cố Tri Ý đặt đồ ăn lên bàn, sau đó lấy tay véo nhẹ má bầu bĩnh của Nhị Bảo.
“Nhanh đi rửa tay đi, rửa sạch sẽ là được ăn cơm rồi.”
Nghe nói rửa tay sạch sẽ là được ăn cơm, thì đến mấy đứa bé còn lại cũng nháo nhác chạy ùa ra giếng.
Con gái lớn nhà anh cả là Lâm Ngọc Khiết, chính là chị cả trong đám, cô bé phụ trách việc rửa tay cho các em trai và em gái.
Mấy đứa bé khác đứng xếp hàng ngay ngắn, đứa nào cũng vừa nuốt nước bọt vừa chăm chú cọ rửa hai tay.
Bọn trẻ rửa tay xong trở lại thì người nhà họ Lâm cũng lục tục về tới.
Trên đường đi về còn có mấy người hàng xóm cùng đường, lúc đi đến trước cửa nhà Lâm Quân Trạch, mọi người đều tấm tắc khen: “Tay nghề nấu nướng của vợ bí thư Lâm thật sự rất tuyệt, mùi thơm thức ăn đã lừng lẫy khắp xóm, xa tít tắp cũng ngửi thấy được.”
Cha Lâm khách sáo chào hỏi vài câu xong cũng lập tức bước vào sân, còn mẹ Lâm thì vẫn nán lại ngoài sân, kéo mấy bà hàng xóm buôn chuyện thêm lát nữa.