Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái - Chương 189: Đôi Cẩu Nam Nữ Này Vụng Trộm...
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:59
Lưu Lan Hoa nghiến răng, lặng lẽ theo sau, nhìn thấy chồng mình rụt cổ đi về phía tây.
“Cái đồ c.h.ế.t tiệt, sáng sớm không ở nhà ngủ, chẳng biết chạy đi làm gì, nếu mà thật sự là... bà đây...”
Tống lão đại quen cửa quen nẻo, đẩy cánh cổng khép hờ của nhà Vương quả phụ mà bước vào.
Đôi mắt Lưu Lan Hoa đỏ bừng, nghiến chặt răng, nằm rạp ở cửa ghé tai lắng nghe động tĩnh bên trong.
“A~ tay lạnh quá đi~”
“Bảo bối, em không giúp chồng ủ tay thì đúng là quá tàn nhẫn rồi.”
“Ghét quá, mặt còn bị thương thế kia mà vẫn không yên phận, còn chạy sang chỗ người ta, không sợ cái mụ chanh chua nhà anh phát hiện à?”
“Phát hiện thì càng hay, anh đã chán ngấy cái đồ ngu ngốc đó từ lâu rồi, đến lúc đó anh sẽ đem tâm can bảo bối của anh...”
.....
“A a ——”
Lưu Lan Hoa như phát điên xông vào, nhắm thẳng đôi nam nữ lõa thể trên giường mà lao tới, vừa đánh vừa chửi chát chúa:
“Con tiện nhân thiếu đàn ông, dám quyến rũ chồng tao, tao phải đánh c.h.ế.t cái đồ đũy thối nhà mày....”
“Có chuyện gì thế? Sao lại ầm ĩ thế này?”
“Chậc chậc chậc... con lẳng lơ Vương quả phụ dám câu dẫn đàn ông vào tận trong nhà, chẳng sợ chồng c.h.ế.t của nó nửa đêm trở về bắt nó tính sổ chắc.”
Hàng xóm xung quanh bị động tĩnh sáng sớm làm ồn ào tỉnh giấc, lúc này đều tụ tập ở sân nhà Vương quả phụ để xem náo nhiệt.
Chỉ thấy trời đã sang tháng mười một, giữa mùa đông, Vương quả phụ mặc mỗi cái áo cộc tay đã bị Lưu Lan Hoa lôi ra khỏi phòng, hai người đàn bà trong sân vừa cấu, vừa cào, vừa giằng, vừa xé.
“Con tiện nhân thiếu đàn ông, hễ thấy đàn ông là chân mềm nhũn, đi không nổi.”
“Thiếu đàn ông còn hơn cái đồ đen sì béo ụ như mày, đến chồng cũng chẳng buồn chạm vào.”
“Á~ con đĩ hạ tiện, dang chân ra chờ đàn ông, hôm nay tao mà không đánh c.h.ế.t cái đồ khắc c.h.ế.t chồng như mày, thì tao không mang họ Lưu nữa!”
Tống lão đại nhanh chóng mặc xong quần áo, thấy trong sân người xem đã đông kín, hắn cũng đành cứng mặt bước ra, muốn kéo hai người đàn bà đang túm tóc nhau ra.
“Thôi đủ rồi, đừng đánh nữa, không thấy mất mặt à.”
“Lan Hoa, thôi đi, có gì thì về nhà nói, đừng để người ta chê cười.”
Thấy chồng đến lúc này vẫn còn bênh vực con đũy kia, Lưu Lan Hoa lại phát điên, vừa cào vừa đá về phía hai người.
“Mẹ mày, tao liều mạng với chúng mày!”
“Đồ chanh chua, không chịu dừng lại à!” Tống lão đại che lấy khuôn mặt bỏng rát, giờ cũng nổi cáu, tát thẳng một cái, “Đồ điên!”
Lưu Lan Hoa ôm lấy mặt sưng đỏ tấy, trừng to mắt không thể tin nổi, một lúc lâu mới kịp phản ứng.
“Hay thật, hai đứa cẩu nam nữ chúng mày còn dám hợp sức bắt nạt tao. Bà con mau đến xem này, cái đôi cẩu nam nữ này vụng trộm...!”
Chỉ chốc lát, chuyện Tống lão đại và Vương quả phụ vụng trộm đã ầm ĩ khắp cả đại đội, trở thành đề tài tán gẫu sau bữa cơm của từng nhà.
Nhà Đỗ Tiểu Oánh vì sống ở chân núi, cách xa trong thôn, nên ngoài Tống Quốc Lương sáng sớm đi l.à.m t.ì.n.h cờ nghe thấy, thì những người khác trong nhà đều hoàn toàn không hay biết.
Lưu Đại Cước, Vương Phụng Lai và Triệu Đào Hoa rủ nhau sang nhà chơi, lúc này Đỗ Tiểu Oánh đang cùng Ngũ Nha rang hạt dẻ.
“Chị dâu, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi, chị đang làm gì thế?” Triệu Đào Hoa hít hít mũi.
Đỗ Tiểu Oánh vội ngẩng đầu cười:
“Khách quý đây mà, hôm nay sao ba người lại rủ nhau sang thế? Chị cũng rảnh nên rang chút hạt dẻ cho bọn nhỏ ăn vặt, vừa hay mọi người cùng nếm thử.”
Vương Phụng Lai nuốt nước miếng đánh ực:
“Thế thì em không khách khí nữa, ăn ngon thì về cũng làm cho bọn nhỏ nhà em ăn thử.”