Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 163: Đều Nên Tự Lập Rồi

Cập nhật lúc: 15/12/2025 18:12

Thằng nhóc thối Lâm Hoành đặt quả bóng rổ quý giá vào giỏ xe, há cái miệng rộng ngoác ra đạp xe lao thẳng về phía trước, không một hồi sau ngay cả bóng cũng không thấy.

Chờ bọn họ về đến nhà, Lâm phụ Lâm mẫu toàn gia đã nhận được tin tức, đều đi tới cửa chờ đón con cháu.

Từ Đông Thăng phủi phủi bụi trên người và tóc, đem đồ đạc dọn vào.

"Cô út!"

Lâm Tuệ từ trong túi lấy ra mấy cái đồ chơi bằng sắt tây, "Mỗi người một cái, không được tranh giành nha."

"Ô ô ô— Đồ chơi, cảm ơn cô út!"

Lâm Tiểu Chí đã tám tuổi, đây vẫn là lần đầu tiên chơi ô tô đồ chơi bằng sắt tây, cực kỳ hưng phấn.

Lâm Hoành lấy bóng rổ ra đập trên mặt đất một hồi, phát hiện đất bất bằng, chơi không vui, bắt đầu gọi bạn bè, "Đi, chúng ta đi đến trường học đập bóng!"

"Chú nhỏ đập cho cháu một hồi!"

"Cháu cũng muốn, cháu cũng muốn!"

Khang Khang, Bình Bình rất thích đi theo sau những đứa trẻ lớn hơn chơi đùa, cũng cầm lấy xe đồ chơi của mình dang chân chạy ra ngoài.

Lâm mẫu nhắc nhở Lâm Hoành, "Không thể chỉ lo chơi, phải trông chừng mấy đứa nhỏ!"

Lâm Hoành ở đằng xa đáp một tiếng, "Biết rồi ạ!"

Bà quay đầu oán trách, "Sao lại mua cho nó đồ đắt tiền như vậy?"

Lâm Tuệ giải thích, "Trong trường học đều phải học thể dục, con trai chơi bóng nhiều sẽ cao lớn khỏe mạnh."

Em trai út sau khi lên sơ trung thì hiếm khi về nhà, tôi vừa mới liếc mắt một cái, hình như vai thật sự đã rộng ra một chút, "Đã lớn rồi."

Lâm Tuệ lấy quần áo ra, đều là màu xanh đậm, "Cha mẹ mỗi người nhất kiện, thử xem, cỡ này chắc chắn mặc vừa."

Lâm phụ nhận lấy quần áo, sờ sờ chất liệu, trên mặt cười thành một đóa hoa cúc dường như, "Sao con còn mang về cho chúng ta, năm nay nhà chúng ta cũng đều đã làm quần áo mới rồi."

"Đúng vậy, nghe em trai con nói cửa hàng làm ăn rất tốt, giữ lại bán lấy tiền thật tốt biết bao!"

Từ Đông Thăng cười nói, "Tiền là vĩnh viễn không kiếm xong, hiện giờ trong nhà có điều kiện đó, mặc mấy bộ quần áo mới cũng nên."

Lâm phụ cười ha hả cởi bộ quần áo đã mòn cả cổ tay áo trên người ra, rồi mặc bộ mới vào.

"Chưa từng mặc quần áo của mấy đứa trẻ, cảm thấy hơi kỳ quái..."

Mọi người đều cười, bảo Lâm mẫu cũng nhanh chóng thay vào, hai người đứng cùng nhau, thật sự như trẻ ra bốn năm tuổi.

Nhị tẩu sờ sờ vải vóc, "Bộ quần áo này tốt, nhiều tuổi cũng thích hợp mặc, nhìn cha mẹ mặc vào không giống người trong núi chúng ta nữa, không nói lời nào cũng có thể làm người thành phố."

Lâm mẫu hơi ngượng ngùng, ngón tay vẫn sờ vào hoa văn thêu trước ngực. Lúc kết hôn với ông ấy, bà mặc một thân quần áo nửa mới không có miếng vá nào, xách cái gói hàng là gả đi. Nhiều năm như vậy, chưa từng mặc qua quần áo mới tươi sáng như thế này.

Những người phụ nữ ở một bên trò chuyện về quần áo mới, Từ Đông Thăng hỏi thăm tình hình nhà hàng trên trấn của hai người anh vợ.

Nhà hàng Đại Chúng một tháng trước đã muốn khôi phục cung cấp thỏ, chỉ bất quá thỏ nhà Từ Đông Thăng vẫn chưa nuôi thành. Bên nhà họ Lâm thì có thể cung cấp, nhưng số lượng vẫn chưa tăng lên được, mỗi năm ngày gửi năm con thỏ qua, miễn cưỡng có thể giúp khách quen đỡ thèm.

Thấy nhà họ Lâm thật thà, nhà hàng Đại Chúng rất hài lòng, ngay cả gà cũng thu mười mấy con.

Hiện giờ trong nhà có tiền, chuẩn bị xây nhà mới sau Tết, theo con cái dần dần lớn lên, nhà không đủ chỗ ở.

Chờ xây xong nhà mới, dự đoán cũng sẽ phải ở riêng.

Trên bàn cơm, Lâm Tuệ hỏi nhà muốn xây nhà thành cái dạng gì?

Đất bên này của họ thì khá rộng, xếp ngang xếp dọc đều có thể xây được năm sáu gian nhà.

Lâm Tuệ đút cho An An một miếng thịt, để cô bé tự cầm tay gặm, suy nghĩ một chút, mở miệng, "Cha mẹ, anh chị dâu, tôi có một đề nghị, mọi người nghe thử xem?"

Đũa của mọi người đều dừng lại, nhìn cô.

"Sau này trong nhà muốn ở riêng, cây ăn quả trên núi cùng gà vịt thỏ trong nhà cái này tin rằng mọi người đều nắm rõ. Tôi có một ý tưởng, nếu như các người chia ra làm hai, tổng cộng cũng sẽ có lúc đầu đụng đầu chân đá chân, đến lúc đó, nhà mình tranh giành, để người ngoài kiếm tiền đi thì thật là đủ buồn nôn!"

"Không bằng các người chia việc kinh doanh trong nhà ra làm riêng."

"Tôi lấy một ví dụ, nếu Đại ca muốn ở lại trong nhà, thì bỏ tiền ra mua lại cây ăn quả, gà vịt thỏ trong nhà, sau này kiếm được bao nhiêu tiền đều là của nhà Đại ca. Đại tẩu còn có thể mở một tiệm tạp hóa nhỏ ở nhà bán chút tạp hóa kiếm tiền."

"Nếu Nhị ca muốn ra ngoài lập nghiệp, vậy thì lấy số tiền Đại ca mua cây ăn quả và gia cầm làm vốn, mua cửa hàng ở bên ngoài."

"Đại ca ở nhà thu mua sơn hóa bán cho Nhị ca, Nhị ca ở thành phố bán buôn tạp hóa mang về cho tiệm tạp hóa nhỏ của Đại ca. Trứng gà đặt trong những cái giỏ khác nhau, các ngươi đều có thể kiếm tiền, lại còn có thể hỗ trợ lẫn nhau, tương thân tương ái kiếm tiền lớn."

Những người khác còn chưa kịp phản ứng, Nhị ca Lâm và Nhị tẩu Lâm đã vỗ tay, "Tôi thấy cách này khả thi!"

Rõ ràng bọn họ cũng đã sớm có ý định ra ngoài kiếm tiền rồi.

Đại ca Lâm vốn dĩ có khuynh hướng giữ gìn cơ nghiệp, vừa nghĩ, ở nhà phụng dưỡng cha mẹ, lại còn có thể kiếm tiền, cũng động lòng.

Lâm Hoành không nhịn được xen vào, "Cửa hàng của Anh rể mua rất tốt, chúng ta cũng mua theo, nhất định sẽ không tệ!"

Tam tỷ đã giao tiền công của hắn ta tận tay cho mẹ, nói là tự mình dựa vào đôi tay kiếm lại được học phí, bây giờ hắn ta có thể nói là đang tự mãn! Cứ cảm thấy làm ăn kiếm tiền là vinh quang nhất!

Lâm Tuệ giải thích, "Cửa hàng hiện tại của nhà chúng ta là do may mắn gặp được. Vẫn phải xem Nhị ca Nhị tẩu có bao nhiêu vốn trong tay, nếu không đủ, trước tiên ở trên trấn hoặc mua hoặc thuê nhà cũng được, một hơi không thể ăn thành người mập, sau này từ từ rồi đi ra ngoài."

"Bất quá các ngươi phải quyết định nhanh chóng, Đại ca Đông Thăng Nhị ca đã đi lên trấn xem cửa hàng rồi, cửa hàng vị trí tốt trước Tết Nguyên đán tiền thuê một năm đại khái khoảng tám chín mươi đồng. Sau Tết có thể sẽ tăng cũng không nhất định."

Cô ấy lại bổ sung thêm một câu, "Mặc dù là sau Tết không tăng, sau này khẳng định cũng sẽ tăng, đây là chuyện có thể dự đoán được. Người làm ăn buôn bán chỉ sẽ càng ngày càng nhiều, sẽ không ít đi."

Đại tẩu Nhị tẩu quan hệ với cô em chồng này cũng tốt, không phải là người thích gây rối, biết cô ấy thật lòng vì nhà mẹ đẻ mà tốt, huống chi là cha mẹ và anh em trai của cô ấy.

Tóm lại, người nhà họ Lâm rất tin tưởng lời Lâm Tuệ nói, trước đó nghe lời cô ấy nuôi thỏ kiếm không ít tiền, lần này bọn họ cũng nguyện ý nghe tiếp.

Bố Lâm lau miệng, thần sắc nghiêm túc, hỏi cô ấy, "Tiệm tạp hóa nhỏ mà con nói có dễ làm không?"

"Trong thôn thiếu gì chúng ta sẽ đi thành phố bán buôn mang về, nếu nhà thiếu bao muối thiếu hộp diêm, các ngươi là thà đi bộ hơn phân nửa giờ đường núi hay là nguyện ý dùng nhiều thêm một hai phân tiền để mua ở chỗ chúng ta?"

Đại tẩu mở miệng, "Nếu tôi không khó khăn về tiền bạc, khẳng định là không đau lòng một hai phân tiền này."

"Đúng vậy, đây chính là việc buôn bán nhỏ, nhưng tích tiểu thành đại mà. Hơn nữa nếu sau này chúng ta muốn bán những thứ đắt tiền hơn, việc tăng giá sẽ được tính bằng mấy hào rồi."

Bố Lâm cảm thấy rất thích hợp, "Nếu các con không rảnh, hai chúng ta già trông coi cũng được, ở nhà ngồi là có thể kiếm tiền, một hai hào, dù là mấy phân tiền cũng tốt."

Mẹ Lâm cũng gật đầu, bà ấy lại không thích nói chuyện phiếm với người khác, đôi khi trông con nít còn cảm thấy nhàm chán.

Đại ca Đại tẩu càng nghe càng động lòng, "Vậy tiệm tạp hóa nhỏ này làm thế nào đây?"

"Muốn làm được nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó. Lúc xây nhà xây riêng một căn phòng nhỏ hướng ra phía đường lớn, khoảng bảy tám mét vuông là được rồi. Sau đó cái giá gỗ dựa tường các ngươi có thể tự đóng, mua hàng về rồi bày lên gọn gàng, có người tới mua thu tiền là được. Một chút cũng không phiền phức."

"Chỗ khó là ở việc nhập hàng, phải tìm thương gia, còn phải so sánh giá cả, có thể phải đi xa, phương diện này chúng ta phải từ từ làm."

"Còn một điểm nữa, chính là chị dâu phải cứng rắn, tính khí làm ăn buôn bán thì không thể mềm yếu. Trong thôn đều là bà con thân thích, thỉnh thoảng lại tới ghi nợ với chị, vậy việc buôn bán này là chị làm cho mình hay là móc tiền cho bọn họ tiêu đây?"

Mẹ Lâm lắc đầu, "Ai tới cũng không được, mẹ đi nói, nào có không trả tiền mà lấy đồ, cũng không phải thổ phỉ."

Đại tẩu mím môi, gật đầu, "Không cho ghi nợ!"

Nói xong chuyện nhà, Nhị ca Nhị tẩu lại hỏi thăm tình hình của Lâm Tuệ ở thành phố, Từ Đông Thăng cùng Lâm Hoành thỉnh thoảng chen vào vài câu.

Rõ ràng chỉ là "đưa ra một đề nghị", nhưng một bữa cơm ăn xong, gần như đã xác định tốt lắm là sẽ làm...

Lúc tối ngủ, mắt Từ Đông Thăng sáng rực, nhìn Lâm Tuệ, "Vợ ơi, em nói cái cửa hàng tạp hóa nhỏ kia, có thể hay không làm cho bố mẹ anh một cái nữa? Nhà cũ ở nhà mình còn đang trống mà!"

Lâm Tuệ cười, "Có thể chứ."

Cô ấy không thể đối xử với người nhà chồng như người nhà mẹ đẻ mà m.ó.c t.i.m móc phổi ra, nhưng là đối với người đàn ông mà nói thì không giống với, đó cũng là bố mẹ ruột của anh ấy.

Hiếu thuận thì luôn luôn không sai.

Người già chính là phải tìm sự việc để làm, cơ thể mới ngày càng khỏe mạnh.

--------------------

CHƯƠNG 164: CÁI CỬA ĐÓNG THẬT SỰ

Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Đại ca Nhị ca dẫn Từ Đông Thăng lên núi hái được đầy một bao tải quýt, ba đứa trẻ còn lẽo đẽo theo sau m.ô.n.g cậu út xem cậu ấy chơi bóng.

Lâm Hoành có bóng rổ, trở thành trung tâm của lũ trẻ trong cả thôn, đi đến đâu cũng được hoan nghênh, cái m.ô.n.g sắp vênh lên trời rồi. Bố Lâm cưng chiều cháu ngoại, đi theo sau bảo vệ.

Cô con gái về nhà không cần vào bếp, Lâm Tuệ ở trong phòng trò chuyện với mẹ, kể về những thay đổi mới ở thành phố.

Mẹ Lâm nói rằng trong thôn cũng có không ít thay đổi, công việc của tổ kế hoạch hóa gia đình đang dần được triển khai, còn đến thôn phát b.a.o c.a.o s.u miễn phí.

Vừa nói, bà còn định lấy hai cái cho con gái, Lâm Tuệ bảo với bà rằng Từ Đông Thăng đã tự đi triệt sản rồi, không cần dùng đến thứ này, cũng không sợ m.a.n.g t.h.a.i nữa.

Ban đầu khi vừa biết chuyện này, tôi cũng hơi giật mình, không ngờ anh ta lại có thể vì không muốn tôi đau mà len lén đi phẫu thuật. Mấy ngày đó, Lâm Tuệ nhìn anh ta kiểu gì cũng thấy thuận mắt...

Mẹ Lâm cảm thán, ở trong thôn toàn là phụ nữ đi đặt vòng, nếu dám đề nghị đàn ông đi triệt sản, thì thật đúng là sẽ bị mắng cho. Con gái mình đã lấy đúng người rồi.

Từ Đông Thăng không biết hai mẹ con đã nói những gì trong phòng, lúc đi ra thì ánh mắt mẹ vợ nhìn mình đã không phù hợp rồi, âm lượng nói chuyện thấp, còn chủ động gắp thịt cho anh ta ăn.

Khiến anh ta run rẩy lo sợ...

Hai chị dâu làm đầy một bàn lớn thức ăn, ăn xong bữa này ai cũng phải ưỡn bụng mới ra khỏi cửa được. Kể từ khi họ nuôi gà nuôi thỏ, lũ trẻ trong nhà không bao giờ phải chạy đến góc tường nhà người khác để ngửi mùi thịt thơm nữa.

"Anh rể, nếu anh chị vào thành phố mở cửa hàng, nhất định phải gọi cả em nữa..." Lâm Hoành nhìn Từ Đông Thăng với ánh mắt mong chờ, chỉ sợ họ bỏ sót cậu ấy.

Từ Đông Thăng bất đắc dĩ gật đầu.

Lúc về nhà, Lâm Tuệ đạp chiếc xe đạp hai bánh, lũ trẻ bị ép ngủ trên chiếc xe ba bánh, một đường xóc nảy trở về, nhưng chúng ngủ khá ngon.

Sáng sớm ngày ba mươi Tết, Từ Đông Thăng bắc thang dán xong câu đối lên cửa lớn rồi lại treo đèn lồng, đỏ rực, vô cùng vui vẻ.

Ba đứa trẻ nhảy nhót trên mặt đất, "Đèn đèn! Đèn đèn!"

"Đẹp quá!"

Mấy đứa trẻ nhà Từ Quốc Hoa quấn lấy bố mẹ chúng đòi treo đèn lồng đỏ, kết quả mỗi đứa bị ăn một cái bạt tai sưng đỏ...

Từ Đông Thăng cầm lấy số câu đối và đèn lồng còn lại, bàn tay to vung lên, "Mấy đứa nhóc, đi dán ở nhà cũ nào."

Bình Bình đi trước một bước xông lên phía trước, Khang Khang ngoan ngoãn dắt An An chạy từng bước nhỏ.

"Ông ơi!"

"Bà ơi, chúng cháu đến rồi!"

Bố mẹ Từ đang ở nhà dọn dẹp những đồ cũ lộn xộn, nghe thấy tiếng lũ trẻ, cười nói, "Ôi, cháu ngoan, ông ở đây!"

Từ lúc chúng vừa mới sinh ra một chút đã ở cùng nhau, lo chuyện tắm rửa vệ sinh, giờ bọn trẻ biết chạy rồi, lâu lắm không gặp, nhớ chúng quá.

Bình Bình xông vào, nhón chân cố sức đóng cửa lại.

Hai ông bà già ngơ ngác, hỏi qua cửa lớn, "Bình Bình, cháu làm gì thế?"

Bình Bình hét lên, "Treo đèn đèn!"

"Treo cái gì?"

Từ Đông Thăng đi tới, cửa nhà cũ thấp, anh ta không cần giẫm lên ghế cũng với tới xà ngang cửa.

"Bố mẹ, không sao đâu, con đến treo đèn lồng dán câu đối."

"Ồ, treo đèn lồng à?"

Đợi treo xong, hai ông bà già nóng lòng đi ra xem, trên mặt không ngừng nở nụ cười, năm nay có thêm một đôi đèn lồng đỏ lớn, rất nổi bật, có thể nhìn thấy từ rất xa.

Thím Vương ghen tị, "Năm nào cũng nhiều kiểu hơn năm trước, đèn lồng năm nay là đẹp nhất!"

"Lão Tam, tôi nghe nói cậu bán quần áo trong thành phố, việc làm ăn tốt lắm. Vốn dĩ thời tiết năm nay không tệ, tôi muốn hỏi cậu còn mua rau làm thức ăn nữa không..."

Giọng điệu của Thím Vương đầy sự đáng tiếc. Trước đây bà ấy mới làm được vài ngày đã ngừng, không kiếm được mấy đồng tiền.

Từ Đông Thăng lau đi chỗ hồ dán thừa trên tay, trả lời bà ấy, "Bây giờ vẫn chưa chắc chắn, nếu có nhu cầu, tôi sẽ nói trước với thím."

"Ừ, được."

Bữa cơm tất niên năm nay được bày ở nhà cũ, tuy chưa có điện, nhưng Từ Đông Thăng đã mua những cây nến đỏ to bằng cẳng tay, thắp trước bài vị của bà nội, khiến cả nhà chính sáng rực rỡ.

Từ Hồng Mai về nhà mẹ đẻ vào ngày mồng hai tết. Cô không biết bố mẹ đã về ở nhà cũ, nên đi thẳng vào nhà lão Tam.

"Gâu gâu—"

An An đang ở trong sân cho Sơn Oa ăn cái đùi gà cô bé đã gặm một nửa, ngẩng đầu thấy có mấy người lạ, "Cô là ai?"

Từ Hồng Mai cau chặt mày nhìn đôi tay dính đầy dầu mỡ của cô bé, có chút ghét bỏ, "Cháu là An An đúng không? Tôi là cô."

Ánh mắt con gái Từ Hồng Mai lại dừng trên hai búi tóc nhỏ xíu buộc trên đầu An An, chiếc hoa cài tóc màu đỏ còn đính quả bông, đáng yêu cực kỳ.

An An không thích ánh mắt của chị gái này, cũng không biết cô là có ý gì, vỗ vỗ đầu Sơn Oa, rồi đứng dậy chạy thẳng vào trong nhà, kêu lên: "Mẹ mẹ, có người đến!"

Lâm Tuệ không nghe rõ cô bé nói gì, ngồi ở bàn, đút cháo cho con trai, "Cháo của con còn chưa ăn xong, chạy đi đâu thế?"

Từ Đông Thăng bế con gái lên, bưng cái bát nhỏ của cô bé, "Con xem bàn tay nhỏ của con kìa, dính dầu mỡ thế này, đừng có mà chạm vào quần áo mới, biết chưa?"

An An cúi đầu uống một ngụm cháo thịt, không đáp lời anh, "Bố, có người đến."

"Ai đến?" Từ Đông Thăng nhướng mày, có họ hàng nào qua nhà anh sao?

"Lão Tam." Anh rể Từ Đại mặt vẫn treo nụ cười giả tạo, "Bây giờ vẫn chưa ăn xong bữa sáng à?"

Từ Đông Thăng nhếch khóe miệng, giọng điệu nhàn nhạt, "Đúng thế, dậy muộn."

Từ Hồng Mai không thấy bố mẹ đâu, hỏi: "Bố mẹ đâu?"

Từ Đông Thăng tự mình đút cho con ăn, đứng cũng không đứng dậy, "Bố mẹ sớm đã chuyển về nhà cũ ở rồi."

Từ Hồng Mai vừa mới thấy nhà lão Tam thế mà lại xây thêm hai gian nhà lớn, cau mày oán trách, "Nhà các ngươi bây giờ điều kiện tốt như vậy, không nuôi nổi bố mẹ sao? Sao lại còn để hai ông bà già về ở nhà cũ? Thật không ra thể thống gì!"

Ánh mắt cô ta nhìn Lâm Tuệ, rõ ràng cho rằng là do cô em dâu không dung được bố mẹ chồng.

Lâm Tuệ tựa tiếu phi tiếu, "Nhà chúng tôi đương nhiên nuôi nổi bố mẹ, nhưng họ nhớ nhà cũ, nên muốn ở nhà cũ. Cho dù là ở nhà cũ hay ở nhà mới, chúng tôi luôn biết, khoảng cách cũng không xa, đi lại tiện lợi."

"Không giống như có vài người, sợ bị họ hàng nghèo bám víu lấy, chuyển nhà cũng không hề hé răng một tiếng, đúng là cái gọi là lạnh lùng vô tình mà."

Sắc mặt Từ Hồng Mai cứng ngắc, liếc mắt nhìn chồng một cái, không nói gì nữa. Anh rể Từ Đại không giữ được thể diện, cười gượng gạo nói: "Các em hiểu lầm rồi, chúng tôi không nói là bởi vì..."

Lâm Tuệ thu hồi ánh mắt, lau sạch miệng cho con, "Được rồi, các con đi tìm anh chị chơi đi, không được làm ồn trong nhà."

Vừa bị ngấm ngầm hại người, lại vừa bị sự tức giận vì bị làm ngơ, khiến Anh rể Từ Đại quay người giận đùng đùng ra cửa, Từ Hồng Mai vội vã đi theo sau giải thích.

Cả nhà đi đến nhà cũ, Từ Hồng Mai vừa thấy bố mẹ, giống như sự ấm ức vừa chịu đựng thoáng cái đã có chỗ để trút ra, cô ta hét lên với Từ Mẫu: "Mẹ, sao bố mẹ chuyển nhà mà không nói với con?! Khiến con chạy đến nhà lão Tam, còn bị em dâu mắng cho một trận."

Cô ta tưởng mẹ ruột sẽ an ủi mình như mọi khi, không ngờ bà lại thờ ơ, lạnh lùng nhìn, ngược lại còn đáp lại một câu khiến cô ta không biết giấu mặt vào đâu.

"Con chuyển nhà cũng không nói với bố mẹ ruột, sao bố mẹ chuyển nhà ngược lại phải đi báo cáo với con gái? Đây là điều mẹ dạy con sao?"

Từ Phụ nhìn hai miếng thịt trong tay anh rể, lắc đầu, "Các ngươi cũng rất bận, trong nhà không có ai làm cơm, các ngươi muốn uống miếng nước thì đi vào, không uống thì về đi."

Nói xong, hai ông bà già quay người vào nhà.

Đây là cái gọi là đóng cửa từ chối tiếp khách thật sự, hàng xóm xung quanh tò mò nhìn qua, sắc mặt Anh rể Từ Đại hôm nay thật sự không giữ nổi, đè thấp giọng quát Từ Hồng Mai: "Vẫn chưa đủ mất mặt sao?! Về nhà!"

Từ Hồng Mai trong ngoài đều không phải người, mắt đỏ hoe ngồi lên xe đạp.

Lâm Tuệ không rõ cả nhà này về nhà cũ đã làm gì, nhưng bố mẹ chồng không gọi họ qua, vậy là không giữ cơm lại rồi.

Người đáng ghét không đáng để bận tâm, cô lấy số tiền trong tay ra, tính toán xem cần bỏ ra bao nhiêu chi phí để nhập hàng thì thích hợp.

--------------------

CHƯƠNG 165: TRỘM VẶT QUÁ NHIỀU

Cộng thêm vốn thu về từ việc bán quần áo, hiện tại còn lại 7200 tệ. Cô cất 2200 tệ đi, để lại làm chi phí sinh hoạt trong nhà.

Lấy 5000 tệ đi nhập hàng, đúng là đã bỏ vốn lớn.

Nhưng là, đã lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đó, không mua nhiều một chút thì cần gì phải nhọc công như vậy.

Từ Đông Thăng hơi lo lắng, “Để bọn nhỏ ở nhà với cha mẹ nhiều ngày như vậy, liệu chúng có quấy không?”

“Thế thì cứ quấy đi, quen rồi là tốt rồi. Tôi không thể cứ mãi bị con cái trói buộc, ngay cả cửa nhà cũng không ra được.” Lâm Tuệ tuy cũng không nỡ xa con, nhưng cô càng rõ ràng rằng lựa chọn hiện tại sẽ không sai.

“Huống chi, tôi không tin vào mắt nhìn của anh và Cẩu Tử. Nhiều tiền như vậy đưa cho hai người đi nhập hàng, nhỡ mua về toàn đồ không thích hợp, ế hết trong tay thì tôi mới là người phải khóc đấy!”

Từ Đông Thăng theo ánh mắt của nàng cúi đầu, nhìn đôi dép nhựa đã ngả vàng trên chân mình, “Gì đây, gì đây, mắt nhìn của tôi kém lắm sao?”

Lâm Tuệ hề hề cười không nói.

Qua một hồi, cô mở lời, “Tôi đã hỏi nhị ca của tôi, anh ấy quyết định muốn cùng đi với chúng ta.”

Lúc cô về nhà mẹ đẻ đã nhắc một câu với nhị ca chuyện đi Quảng Châu nhập hàng. Nhị ca đã quyết định muốn ra ngoài xông pha, vừa hay có thể đi theo để mở mang tầm mắt, nhị tẩu cũng ủng hộ.

Đi nhiều người, càng an toàn hơn, Từ Đông Thăng đương nhiên sẽ không có ý kiến gì.

Đại ca Nhị ca của anh ấy đã định ra rồi cửa hàng gần trường trung học trong trấn, đang chuẩn bị hai ngày nữa sẽ đi mua lương thực để trổ tài. Cho nên chuyện mình đi nhập hàng thì anh ấy không nói với họ.

Hai ngày trước khi xuất hành, lúc Từ Đông Thăng nhắc chuyện này với cha mẹ, không có gì bất ngờ xảy ra là anh ấy đã bị phản đối.

Anh ấy đã tốn một phen võ mồm lớn, cuối cùng mẹ Từ nói mỗi bên lùi một bước, để Lâm Tuệ ở nhà trông con.

“Một người phụ nữ xen vào làm gì, không an toàn.” Bà khuyên nhủ với lời lẽ sâu sắc.

Nhưng Lâm Tuệ đã định ra chủ ý, sẽ không thay đổi. Cô nhẹ bẫng nói một câu, “Không sao, tôi dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài cũng được, chúng rất ngoan, không vướng bận gì.”

Tất cả mọi người đều trở thành người câm.

Bọn nhỏ mới hai tuổi rưỡi, làm sao có thể dẫn đi xa được!

Thấy bộ dạng bọn họ thật sự khó chịu, Lâm Tuệ cũng nhíu mày, có khó khăn đến mức này sao?

“Vậy tôi đưa bọn nhỏ về nhà mẹ đẻ, cha mẹ tôi có thời gian trông nom.”

Cuối cùng vẫn là bố Từ đồng ý, “Thôi được rồi, nhiều nhất không phải chỉ một tuần thôi sao? Đừng đi làm phiền thông gia, chúng ta dọn qua đây trông con.”

Định ra ngày khởi hành, Từ Đông Thăng đi trước một ngày đến huyện thành mua 4 tấm vé tàu hỏa.

Nhị ca Lâm sợ không kịp, nên đến nhà Lâm Tuệ ở một đêm.

Khang Khang nhìn chằm chằm vào anh ấy, “Cậu hai.”

Nhị ca Lâm nhìn vào mắt thằng bé, không hiểu sao hơi chột dạ, “Sao thế?”

“Anh Quả Quả đâu rồi?”

Anh ấy thở phào một hơi, “Anh Quả Quả ở nhà, sau này dẫn anh ấy qua chơi cùng con có được không?”

Khang Khang gật đầu, chạy đi chơi radio rồi. Gần đây thằng bé thích nghe giọng kể chuyện, đã học được cách tự mình chỉnh kênh.

Nhị ca Lâm ngưỡng mộ sờ vào cái thứ này, đợi mình kiếm được tiền, cũng phải mua một cái cho gia đình!

Sáng sớm ngày hôm sau, mấy người dậy trong bóng tối, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, giống như làm trộm vậy, khiêng xe đạp ra cửa.

Sơn Oa đi theo ra ngoài, vừa định sủa gâu gâu thì bị Từ Đông Thăng nhỏ giọng quát bảo ngưng lại, “Không được sủa, Sơn Oa mau vào trong!”

Xe đạp của nhà Cẩu T.ử để lại cho mẹ già mua bán gà vịt dùng. Anh ta qua đây đi xe hai bánh chở Nhị ca Lâm, Từ Đông Thăng đi xe ba bánh chở Lâm Tuệ.

Mấy người ra đến đường lớn mới dám lớn tiếng nói chuyện.

Bọn họ đến quán ăn dùng bữa sáng, lại mua mang đi hơn mười cái bánh bao và màn thầu.

Bình giữ nhiệt quá phiền phức, bọn họ không mang, chỉ mang theo hai cái cốc tráng men trong túi vải, lên xe có thể lấy nước nóng.

Lâm Tuệ đã nhắc nhở bọn họ, nhất định phải giấu hết tiền vào túi bên trong quần áo, tốt nhất là may một cái túi bên trong quần đùi, tuy hơi bẩn một chút, nhưng trộm vặt thật sự là không thể phòng bị hết được.

Nhị ca Lâm suýt nữa gặp tai họa, anh ấy bất quá chỉ dừng lại bước chân quan sát cảnh tượng người chen chúc nhau mua vé, quay người lại, túi ngoài áo đã có thêm một vết rách. Anh ấy đưa tay thò vào, ngay cả nắm đ.ấ.m cũng lọt ra ngoài.

"Trời đất ơi mẹ tôi ơi! Vừa nãy vẫn luôn chú ý, chỉ ngây người có hai giây thôi, thế mà tay chân nhanh nhẹn đến thế!"

Tim anh ta đập thình thịch, mặc dù lần này ra ngoài chỉ mang theo 100 đồng, nhưng đối với họ mà nói đã là một khoản tiền lớn rồi. Nếu chưa kịp ra khỏi nhà mà đã mất, anh ta có thể hận c.h.ế.t chính mình.

Cẩu T.ử vội vàng sờ sờ túi áo trên người, may mà, may mà, không bị rạch.

Từ Đông Thăng giả vờ không cố ý chạm vào vị trí đựng tiền, may mắn không bị trộm.

Lâm Tuệ biết họ có thể đã bị nhắm đến, vừa thấy xe đến là vội vàng chen lên tìm chỗ ngồi.

Bốn tấm vé của họ đều ở cùng một toa xe, ngồi đối diện nhau. Bên cạnh chen chúc hai người lạ, hiển nhiên cũng là huynh đệ đồng hành. Hai bên người tương hỗ cảnh giác, không đặc biệt nói chuyện.

Giữa trưa, Từ Đông Thăng cùng Cẩu T.ử đi lấy nước nóng, mấy người ăn bánh bao màn thầu kèm nước nóng. May mà sáng sớm vừa mua, cho dù là nguội rồi cũng vẫn chưa bị cứng.

Cả toa xe đều là mùi thức ăn hỗn tạp, hai người bên cạnh cũng lấy ra bánh nướng hành lá ngâm nước nóng ăn.

Lâm Tuệ ăn một cái bánh bao nhân rau, chỉ cảm thấy buồn nôn, đưa nửa cái còn lại cho Từ Đông Thăng.

"Không ăn nữa à? Vậy uống chút nước nóng đi."

Từ Đông Thăng cầm cốc đưa đến bên miệng đút một ngụm.

Lâm Tuệ uống xong nước nóng cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn một chút, kéo khăn quàng cổ quấn lấy miệng mũi, dựa vào vai anh ta ngủ.

Buổi chiều, nhân viên công tác bán cơm hộp đi ngang qua, Lâm Tuệ thật tại không muốn ăn bánh bao lạnh, gọi lại người đó.

"Cơm hộp có những gì?"

"Thịt kho tàu, cà tím xào, trứng xào cà chua."

"Cho tôi một phần trứng xào cà chua, ba phần thịt kho tàu."

"Tổng cộng ba đồng tám hào."

Mấy người líu lưỡi, quá đắt! Phải biết rằng hai ba đồng là có thể đi nhà hàng ăn ba món một canh! Hộp cơm nhỏ này nhìn chỉ bằng bàn tay của họ.

Lâm Tuệ trả tiền, tự mình cầm lấy phần trứng xào đó, những người khác đều ăn thịt kho tàu.

"Anh ăn phần của tôi đi." Từ Đông Thăng muốn đổi, cô lắc đầu, "Không, tôi bây giờ không có khẩu vị, không muốn ăn thịt."

Từ Đông Thăng thấy sắc mặt cô tái nhợt, là thật sự không có khẩu vị, mới bắt đầu ăn cơm ngụm lớn.

Lâm Tuệ ăn một nửa, để lại nửa bên còn lại chưa động đến cho anh ta, "Hương vị thế nào?"

"Không bằng cô làm ăn ngon, thịt cũng cắt rất nhỏ."

Đồ trên xe lửa vừa đắt lại không thể ăn, nhưng ngồi xe đường dài, không có cách nào khác.

Lâm Nhị ca cùng Cẩu T.ử ăn thì nhưng thật ra rất ngon miệng, ăn cơm nóng thức ăn nóng chắc chắn tốt hơn gặm màn thầu, nói lại họ bình thường cũng khó có dịp ăn thịt kho tàu, cảm thấy hương vị không tệ.

Chuyến xe này ngồi suốt mười mấy tiếng đồng hồ, m.ô.n.g đều tê dại, trời nhá nhem tối mới đến ga.

Nhân viên công tác xe lửa cầm loa không ngừng hô hào, "Cầm chắc đồ đạc vào, coi chừng túi của mình!"

Họ cùng một đám người xô đẩy nhau xuống xe. Phóng tầm mắt nhìn, toàn là đầu người.

Chân vừa rơi xuống đất, Cẩu T.ử khóc lóc ủ rũ mặt mày, túi của hắn cũng bị móc, mấy hào tiền lẻ giữ lại để trả tiền đã bị trộm sạch.

Lâm Tuệ thở dài, thủ đoạn của tiểu thâu quá cao.

--------------------

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.