Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 166: Thành Phố Lớn Quá Nguy Hiểm Rồi

Cập nhật lúc: 15/12/2025 18:13

Sau khi trời tối, hoạt động tội phạm sẽ càng thêm hoành hành, bọn họ không dám chậm trễ, vội vàng chọn một nhà khách trông có vẻ lớn và sạch sẽ hơn.

Tiểu cô nương ở quầy lễ tân nhướng mí mắt lên, lười biếng hỏi: "Cần mấy căn phòng? Muốn phòng đơn hay chiếu trải chung lớn? Phòng đơn một ngày 5 tệ, chiếu trải chung lớn một ngày 1 tệ."

Lâm Tuệ trực tiếp quyết định: "Hai căn phòng, không cần chiếu trải chung."

Lâm nhị ca kéo cánh tay cô, nói nhỏ: "A Tuệ, anh đi ngủ chiếu trải chung lớn là tốt rồi, chỉ cần có một chỗ ngủ là được."

Anh ấy bán một con thỏ mới được ba tệ! Nằm ở đây mấy giờ đã năm tệ, quả thực chẳng khác nào đốt tiền! Cho dù là chiếu trải chung lớn anh ấy cũng cảm thấy đắt, không ngủ cũng được.

Cẩu T.ử cũng không nỡ, gật đầu: "Tôi cùng Nhị ca cùng nhau ngủ chiếu trải chung lớn."

Lâm Tuệ rất mạnh mẽ: "Các ngươi đều nghe tôi."

Lúc này phía sau có một người đàn ông cũng muốn vào ở, Từ Đông Thăng sợ không còn phòng, nên trả tiền trước, một ngày là mười tệ!

Bọn họ trả tiền trước, đợi sau khi trở về bọn họ sẽ tính toán chi tiêu rồi chia đều.

Sau khi Lâm Tuệ đi lên lầu, luôn mãi nhắc nhở bọn họ: "Nửa đêm mặc kệ nghe thấy cái gì âm thanh cũng không cần mở cửa! Có người gõ cửa cũng không được đáp lại."

Khiến hai người căng thẳng hề hề, như thể đối mặt với kẻ địch lớn.

Hai căn phòng bọn họ thuê ngay sát vách nhau, có chuyện gì gọi một tiếng là có thể đi qua.

Vào căn phòng, từ bên trong có thể kéo chốt khóa lại. Ngoại trừ hai chiếc giường sắt, hai cái ghế gỗ, không còn cái khác nữa.

Lâm Tuệ thậm chí còn nhìn thấy mấy sợi tóc dài trên ga giường, ghê tởm đến mức cô ấy nhấc cả tấm chăn lên giũ sạch, ngay cả áo khoác cũng không cởi, cứ thế trực tiếp nằm lên.

Nửa đêm, tiếng gõ cửa truyền tới từ phòng bên cạnh, Lâm Tuệ giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy. Từ Đông Thăng thần sắc nghiêm túc, đi đến bên cửa, dán tai lên cánh cửa nghe.

Qua một hồi, người gõ cửa đi tới cửa phòng bọn họ. Từ Đông Thăng nhìn Lâm Tuệ, ra một thủ thế.

Lâm Tuệ lắc đầu, ra hiệu anh ta mặc kệ.

Ngay sau đó tiếng gõ cửa đi tới đối diện.

Từ Đông Thăng cau mày chặt: "Đối diện hình như mở cửa rồi."

Đối diện ở chính là người đàn ông đã vào ở sau bọn họ.

"Chúng ta mặc kệ, tiếp tục ngủ đi."

Bọn họ mới nằm xuống không bao lâu, cửa ra vào lờ mờ truyền tới động tĩnh cạy khóa, Từ Đông Thăng đứng dậy đi tới cửa dùng sức vỗ mạnh một cái vào cánh cửa, người bên ngoài lập tức không còn động tĩnh, chắc là đi rồi.

Ngủ một giấc cũng không yên ổn, bọn họ nơm nớp lo sợ, gần như vừa mới ngủ say, bên ngoài liền truyền tới tiếng kêu khóc.

Phỏng đoán cũng sắp trời sáng rồi, Lâm Tuệ chỉnh lý quần áo, Từ Đông Thăng ra cửa đi tìm hiểu tình huống, lúc trở về mang theo Nhị ca và Cẩu Tử.

Nhị ca có chút hoảng hốt, hai người tối hôm qua chắc cũng không ngủ ngon, dưới mắt thâm quầng.

"May mắn A Tuệ cô nhắc nhở, tối hôm qua có hai lần tiếng gõ cửa chúng ta đều không đáp lại. Nếu là mở cửa, người t.h.ả.m có thể chính là chúng ta rồi."

"Thế nào hồi sự? Tiền bị người ta trộm rồi?"

Chuyện này nói ra có chút khó nói, Từ Đông Thăng tiếp lời.

"Tối hôm qua gõ cửa là một nữ nhân, là, ừm, làm cái phương diện kia. Người đàn ông đối diện là ra ngoài làm việc công, tiền đều là tiền nhà nước. Anh ta cũng rất cẩn thận, đồng dạng giấu tiền ở trong túi quần đùi của mình. Nếu không phải làm cái chuyện kia, cũng sẽ không bị người ta trộm tiền."

Cẩu T.ử cảm khái: "Thủ đoạn của tên trộm thật sự là rất cao rồi."

Lâm Tuệ lại cười lạnh: "Nếu là nam nhân không có chút ý nghĩ xấu, làm sao sẽ rơi vào bẫy rập?"

Những người đàn ông có mặt đồng loạt chuyển dời tầm mắt, mặc dù Từ Đông Thăng không hề động đến ý nghĩ xấu, nhưng lại cảm giác vợ đang cảnh cáo anh ấy một cách khó hiểu......

Trải qua sự kiện tối hôm qua, bọn họ đều đem bao quần áo đeo lên người tùy thân.

Ngay tại thời điểm sắp phải ra cửa, người đàn ông đối diện đỏ hoe hai mắt đứng ở cửa ra vào, sau khi đối diện ánh mắt liền cùng bọn họ kêu khổ khó khăn, còn nói không muốn sống.

Nhị ca và Cẩu T.ử dồn dập khuyên anh ta, nói đến cuối cùng mỗi người móc ra 1 tệ mời anh ta ăn cơm mua vé về nhà.

Đợi ra nhà khách, bọn họ còn đang cảm khái thật đáng thương gặp phải chuyện như vậy, Lâm Tuệ thình lình nói một câu: "Các ngươi không nghĩ tới vừa mới người kia là kẻ lừa đảo sao?"

"À?"

Ba người đàn ông dừng lại nhìn cô, ngay cả Từ Đông Thăng cũng chưa nghĩ tới khía cạnh này. Vừa mới nãy, nếu không phải vợ vẫn im lặng, anh ta đã muốn móc tiền ra cứu vớt cái mạng của "người anh em" này rồi.

“Nếu hắn là ra ngoài làm công vụ, bình thường sẽ không một mình đi xa. Không thấy giấy chứng nhận đơn vị, các anh làm sao lại tin lời hắn? Chỉ vì hắn ăn mặc tốt, trông giống như cán bộ à?”

“Hơn nữa, người phụ nữ tối qua không có mặt, ai biết có phải thật sự bị trộm tiền không? Công quỹ bị trộm là việc lớn, hắn một không báo cảnh sát hai không tìm nhà khách để giải quyết sự việc, chẳng lẽ là nhận thua rồi tự về nhà bồi thường tiền sao?”

“Cuối cùng, người bình thường nào gặp chuyện lại đi tìm người lạ khóc lóc xin tiền chứ? Hắn là cán bộ chứ đâu phải ăn xin, mượn điện thoại nhà khách gọi về, đơn vị của họ còn có thể không có người cứu hắn sao?”

Miệng ba người há hốc, có thể nhét vừa một quả trứng, mắt nhìn trân trân, rõ ràng là bị sốc nặng.

“Tôi lập tức quay về tìm cái thằng rùa rụt cổ đó!”

“Đừng đi nữa, bây giờ quay về chắc chắn tìm không thấy người. Nói lại, lỡ người ta không thừa nhận, anh còn muốn tranh cãi với người ta thế nào, có bằng chứng chứng minh đó là tiền của anh không?”

Vai Nhị ca và Cẩu T.ử rũ xuống, mặt mày ủ rũ.

Đặc biệt là Cẩu Tử, còn chưa làm được gì, cộng thêm số tiền bị mất hôm qua, tổng cộng đã mất hơn một đồng bạc!

Lâm Tuệ cười một tiếng, an ủi bọn họ, “Những điều này đều là giả thuyết của tôi, tôi cũng không chắc người ta có thật sự bị trộm không. Các anh xem, tôi tùy tiện nói mấy câu, các anh đã bắt đầu tin tôi rồi.”

“Tôi đang nói cho các anh biết, không chỉ là chuyện buôn bán, mà khi ra ngoài, nhất thiết đừng trông mặt mà bắt hình dong, cũng đừng người khác nói gì cũng tin. Mặc kệ thế nào, đối mặt với nam nữ già trẻ đều nhất định không được lơ là cảnh giác, lúc nào cũng có cạm bẫy chờ các anh nhảy vào.”

Từ Đông Thăng cảm khái, “May mà em đi cùng, nếu không mấy anh em chúng tôi nói không chừng ngay cả nhà khách cũng không ra được.”

Lâm Nhị ca và Cẩu Tử: Mẹ ơi, thành phố lớn sao mà nguy hiểm thế này?! Đây chính là cái cảm giác được thấy việc đời sao?

--------------------

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.