Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 224: Đổi Một Cái Tên

Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:37

Ôn Ninh đã biết tin mẹ chồng đến khu tập thể quân đội gây chuyện. Nói thật, cô đã dự đoán được từ sớm. Ngăn không nổi, căn bản là không ngăn nổi bà. Nhưng vì Nghiêm Cương đã chạy tới đó, có anh ở đấy chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

Ôn Ninh cùng ba đứa nhỏ cố ý đến gặp Vương Chiêu Đệ và Xuyến Xuyến là vì Giả Thục Phân có nhắn lại: Tâm trạng Xuyến Xuyến không tốt. Cậu bé vừa phẫu thuật xong, nếu tâm lý bất ổn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc phục hồi.

"Xuyến Xuyến ơi!" Nhị Mao lớn tiếng gọi, là đứa đầu tiên đẩy cửa vào phòng bệnh, "Anh Nhị đến thăm em đây!"

Lũ trẻ chào hỏi nhau ríu rít. Nói chuyện được vài câu, Ôn Ninh tìm cớ gọi Vương Chiêu Đệ ra ngoài, để lại không gian riêng cho bọn trẻ.

Trong phòng bệnh.

Để tránh gây áp lực cho Xuyến Xuyến, Đại Mao lấy sách ra ngồi xem ở một bên, nhưng tai thì vẫn dựng lên nghe ngóng. Nhị Mao thì cứ huyên thuyên đủ thứ chuyện trên lớp, nói mãi mà chẳng vào được chủ đề chính.

Đại Mao hơi sốt ruột, cuối cùng mới nghe thấy Nhị Mao hỏi: "Xuyến Xuyến, em không vui à? Có chuyện gì kể anh nghe xem nào."

Xuyến Xuyến không muốn nói, nhưng Nhị Mao cứ thúc giục mãi, lại còn lấy "tình anh em" ra gây áp lực, lúc này Xuyến Xuyến mới cúi đầu.

"Các anh đều biết rồi phải không, thật ra em không phải con ruột của mẹ. Em là gánh nặng của mẹ, sự tồn tại của em chỉ làm liên lụy đến những người xung quanh thôi."

Hôm nay Chu Hâm Lỗi cùng mẹ hắn đến gây sự, trong lúc tức tối đã mắng Vương Chiêu Đệ là mù quáng, rước một đứa trẻ tàn tật về nuôi, cả đời sẽ đen đủi, không ngẩng đầu lên được. Giọng điệu của họ quá chói tai, xuyên qua cánh cửa gỗ mỏng manh găm thẳng vào tim Xuyến Xuyến, khiến vết thương lòng rỉ máu. Cả buổi chiều nay cậu bé cứ ủ rũ mãi.

"Chỉ có thế thôi á?" Nhị Mao kêu lên một tiếng, "Xuyến Xuyến, sao em lại cứ để tai vào những lời của người xấu, mà không nhìn vào sự thật ngay trước mắt nhỉ?"

Xuyến Xuyến ngơ ngác: "Sự thật trước mắt?"

"Đúng thế." Nhị Mao quay đầu chỉ vào Đại Mao.

"Em xem, anh cả của anh bình thường bận thế mà vẫn sẵn sàng cùng anh chạy đến bệnh viện. Anh ấy không nói ra miệng đâu, nhưng anh biết anh ấy rất quan tâm em. Tất cả chúng ta đều yêu quý em mà, không ai coi em là gánh nặng hay sự liên lụy cả."

Tai Đại Mao hơi ửng đỏ, anh chỉ phun ra ba chữ: "Lắm chuyện thật."

Đại Mao khép sách lại, đi đến bên giường, nhìn Xuyến Xuyến với vẻ mặt nghiêm túc.

"Em không phải là sự liên lụy. Vương Xuyến Xuyến, dù em không phải con ruột, lại còn bị thương tật, nhưng cô nhỏ vẫn kiên quyết đưa em về nhà, điều đó nói lên cái gì? Nó nói lên rằng cô ấy thật lòng yêu thương em nên mới sẵn sàng nuôi nấng em. Nhưng mà..."

Đại Mao nhìn sang Nhị Mao với vẻ ghét bỏ: "Còn cái loại như Nhị Mao đây này, là vì mẹ anh sinh ra nó nên bố và bà nội không thể không nuôi. So sánh như vậy, em không thấy mình đáng yêu hơn hẳn sao?"

Xuyến Xuyến ngẩn người: "Hình như... đúng là như vậy thật..."

Nhị Mao: "...?"

Cậu không phục: "Nghiêm Đại Mao, anh ý gì đấy? Anh bảo em không đáng yêu chắc?"

"Ngày nào em cũng bị bà mắng, có khi còn bị cả bố lẫn bà hợp sức 'dạy dỗ'. Em có đáng yêu hay không trong lòng tự biết chứ?" Đại Mao vặn lại.

Nhị Mao nghẹn lời, đột nhiên khoanh tay trước ngực, lý sự cùn: "Đánh là thương mắng là yêu, bà yêu em nhất nên mới thế. Cái đồ mọt sách suốt ngày bị ngó lơ như anh làm sao hiểu được tình cảm sâu đậm giữa em và bà."

Đại Mao hừ nhẹ: "Đánh mắng mà gọi là tình cảm sâu đậm? Không ngờ lên lớp hai rồi mà em vẫn giỏi tự lừa mình dối người thế."

Nhị Mao giậm chân: "Anh cả! Em đến để dỗ Xuyến Xuyến vui, sao anh lại cứ lôi em ra mắng thế hả?"

Đại Mao mỉm cười: "Bởi vì anh yêu em, đ.á.n.h là thương mắng là yêu mà."

Nhị Mao: "..." Anh cả điên thật rồi.

Bộp bộp bộp!

Tiểu Ngọc đứng bên cạnh vỗ tay nhiệt liệt, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh: "Anh cả, anh giỏi quá đi!"

Nhị Mao trợn mắt, xoa đầu cô bé: "Thế còn anh thì sao?"

Tiểu Ngọc chớp mắt: "Anh Nhị tính tình tốt lắm, bị mắng thế mà cũng không giận."

Nhị Mao bĩu môi, lẩm bẩm nhỏ: "Giận cũng có mắng lại được đâu, cùng một mẹ sinh ra, chẳng lẽ lại đ.á.n.h nhau."

"Xuyến Xuyến," Đại Mao nhìn về phía đứa em đang nằm trên giường.

"Thấy chưa? Làm người thì phải giống như Nhị Mao ấy, người khác nói gì khó nghe cũng đừng để tâm. Bản thân em phải có một trái tim kiên định. Giống như Nhị Mao vậy, dù bị đ.á.n.h mắng vẫn khăng khăng cho là mình được yêu thương. Lời anh nói không ảnh hưởng được nó, thì lời người khác cũng đừng hòng. Em cũng đừng để ai làm ảnh hưởng đến mình."

Xuyến Xuyến c.ắ.n môi, rồi nắm chặt nắm tay: "Mẹ nhất định là vì rất yêu em nên mới đưa em về nhà và chữa bệnh cho em!"

"Đúng thế!" Đại Mao, Nhị Mao và Tiểu Ngọc đồng thanh đáp lời.

Xuyến Xuyến nhìn bọn họ, cuối cùng cũng mỉm cười.

Cậu bé quẹt đi những giọt nước mắt vì quá đỗi vui mừng, thầm hạ quyết tâm: Sau này nhất định phải trở thành người giống như anh Nhị Mao, tính tình thật tốt, da mặt thật dày.

Ngoài cửa.

Thấy mấy đứa trẻ đột nhiên bắt đầu chia kẹo, Ôn Ninh và Vương Chiêu Đệ đang nghe lén góc tường đồng thời thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng dậy. Hai người nhìn nhau, rồi một trước một sau đi đến ghế ngồi xuống.

Vương Chiêu Đệ nghiêm túc nói: "Cảm ơn cô đã chịu đưa bọn trẻ qua đây khuyên bảo Xuyến Xuyến. Ba đứa nhỏ đều rất hiểu chuyện, đều là những đứa trẻ ngoan."

Đó là điều tất nhiên. Ôn Ninh có ý muốn ghi điểm cho mẹ chồng trước mặt Vương Chiêu Đệ, bèn thành thật nói:

"Tôi và anh Cương công tác bận rộn, bọn trẻ ở với bà nội là chính. Bà nội chúng là người rất tốt, rất bảo vệ người nhà nhưng cũng rất giảng đạo lý, lúc cần giáo d.ụ.c con cháu cũng không chút nương tay."

Vương Chiêu Đệ cúi đầu vân vê sợi chỉ đen trên quần, không nói gì.

"Cô không thắc mắc tại sao hôm nay mẹ tôi lại hớt hải rời bệnh viện như vậy sao?" Ôn Ninh tung ra một câu hỏi, chú ý thấy Vương Chiêu Đệ hơi nhíu đôi mày thanh tú, liền tiếp tục: "Bà đã chạy tới khu tập thể quân đội để tố cáo cha của Lâm Nghi, báo cáo sự việc bằng tên thật đấy."

Ôn Ninh thở dài sâu kín: "Cha của Lâm Nghi là phó tư lệnh, ở bộ đội có rất nhiều quyền lực, nghe nói ông ta còn có nhiều chiến hữu cũ. Chẳng biết mẹ tôi có chịu thiệt thòi gì không, bà trông thì lợi hại, có thể trèo tường, chui lỗ thành, mắng c.h.ử.i người, nhưng dù sao cũng cao tuổi rồi, sức khỏe cũng chỉ đến thế thôi..."

Vương Chiêu Đệ siết chặt tay, đột nhiên đứng bật dậy: "Tại sao cô không đi giúp bà ấy?! Cô đã gọi điện thoại cho chồng cô chưa?"

Ôn Ninh ngước đầu, bình tĩnh nhìn cô vài giây rồi nhếch môi: "Anh Cương đã qua đó rồi, có anh ấy ở đó thì không cần lo cho mẹ đâu."

Vương Chiêu Đệ lúc này mới thở phào, ngồi trở lại ghế: "Vậy thì tốt rồi."

Lòng cô cũng không phải là đá tảng, trái tim đã bị làm cho mềm lòng đi nhiều.

Ôn Ninh mỉm cười nhẹ, hỏi một vấn đề mà mình khá quan tâm: "Chiêu Đệ, tại sao cô lại tên là Vương Chiêu Đệ? Chẳng phải vị chuyên gia nhận nuôi cô lúc trước họ Thành sao?"

Vương Chiêu Đệ không hề giấu giếm, cô giải thích: "Cha mẹ đặt tên cho tôi là Thành Dụ Ân. Lúc họ sắp bị đi cải tạo, sợ liên lụy đến tôi nên đã chuyển hộ khẩu của tôi sang tên của mẹ tôi, lấy họ theo mẹ và đặt một cái tên bình dân là Vương Chiêu Đệ. Thật ra họ có lén chuẩn bị một số tiền để nhờ bà ngoại nuôi dưỡng tôi, nhưng em dâu của mẹ tôi không đồng ý, cuối cùng nhận tiền xong vẫn đưa tôi vào cô nhi viện."

Ôn Ninh không nhịn được cảm thán: "Dụ Ân nghĩa là dư dả, giàu có. Họ hy vọng cuộc sống của cô được sung túc bình an. Nếu không gặp được họ, chắc chắn cô đã phải chịu khổ nhiều hơn nữa."

Ai nói không phải chứ. Nhưng những gì Vương Chiêu Đệ có thể làm hiện giờ chỉ là mỗi năm đi tảo mộ cho họ.

Ôn Ninh động lòng, gợi ý: "Chiêu Đệ, cô có từng nghĩ đến việc đổi tên cho cô và Xuyến Xuyến không?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.