Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 320: Chúng Ta Là Người Một Nhà Mà
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:51
Giả Thục Phân mệt mỏi rã rời, bà nhắm mắt xoay người: "Tiểu tổ tông của bà ơi, anh trai con bé không cho con gặp đâu."
Tiểu Ngọc đang hừng hực khí thế: "Anh ấy không cho gặp thì con trèo tường, chui cửa sổ. Con nhất định phải gặp cậu ấy, con phải nói rõ không phải con mật báo. Tuy con cũng có lỗi sai nhưng con tin cậu ấy sẽ tha thứ cho con!"
Giả Thục Phân: "... Bà mệt quá, con tìm ba con bảo ba lấy mô tô chở đi cho nhanh."
Phải rồi, sao cô không nghĩ ra nhỉ. Tiểu Ngọc quay đầu chạy sang phòng ba mẹ, rón rén bước vào sợ làm thức giấc Ôn Ninh. Cô gọi Nghiêm Cương đang cảnh giác ra ngoài cửa.
"Ba, cho ba một cơ hội lập công đấy, chở con đến bệnh viện mau."
Nghiêm Cương lo lắng: "Con không khỏe ở đâu à?" "Không phải, con muốn đi gặp An Na!"
Nghiêm Cương gật đầu: "Được, để ba đ.á.n.h răng rửa mặt đã." Tiểu Ngọc kéo tay anh: "Đừng chải chuốt nữa, mẹ đang ngủ không nhìn thấy ba đâu, đi nhanh đi!"
Nghiêm Cương người ngợm vạm vỡ như thế, cô làm sao kéo nổi. "... Chờ chút, lát nữa lái xe, ba mà không đ.á.n.h răng thì hơi thở nó bay ngược ra sau đấy."
Tiểu Ngọc lập tức buông tay, vẻ mặt đầy ghét bỏ: "Vậy ba đi mau đi, con cũng phải đi rửa, kẻo nói chuyện với An Na lại bốc mùi."
Hai cha con thu dọn xong xuôi rồi phóng xe đến bệnh viện, nhưng vào đến phòng bệnh lại thấy trống không. Tiểu Ngọc sững sờ. Nghiêm Cương hỏi y tá thì được giải thích:
"Họ trả phòng từ sớm rồi. Tôi có nhắc là kế toán chưa làm việc nên tiền thừa chưa rút được, nhưng họ bảo đang vội ra tỉnh để kịp chuyến bay nên bỏ luôn số tiền đó."
Kịp chuyến bay... Tiểu Ngọc "oa" một tiếng khóc rống lên, còn chỉ trích Nghiêm Cương:
"Ba ơi, đều tại ba hết! Ba cứ thích chải chuốt cho hoa hòe hoa sói, rồi còn bày đặt nấu cháo cho mẹ nữa. Nếu không phải tại ba chậm trễ thì con đã gặp được An Na rồi, hu hu... An Na của con..."
Mọi người xung quanh nhìn vào làm Nghiêm Cương chỉ muốn độn thổ. Anh cúi xuống bế xốc Tiểu Ngọc lên, rảo bước ra ngoài.
"Đừng khóc, ba chở con đi đuổi theo họ."
Tiểu Ngọc vừa khóc vừa nấc: "Ba gạt con, xe ba có hai bánh sao đuổi được ô tô bốn bánh, hu hu. Đáng lẽ con phải quyên nhiều tiền hơn để mua ô tô cho ba, con sẽ bán cả anh Đại Mao, Nhị Mao với dượng út đi lấy tiền mua ô tô, hu hu..."
Nghiêm Cương: "... Tin ba đi, ba đuổi kịp mà."
Rất nhanh sau đó, Nghiêm Cương đặt Tiểu Ngọc ngồi phía trước, rồ ga phóng thẳng về phía tỉnh lỵ. Tiểu Ngọc khóc một hồi rồi cũng thôi, cô quệt nước mũi nước mắt, tay quờ ra sau chùi thẳng vào áo Nghiêm Cương.
Nghiêm Cương: "... Ngọc tỷ ơi, tí nữa ba còn phải đi làm đấy." Tiểu Ngọc mếu máo: "Con còn muốn gặp bạn tốt cơ mà." "Thôi được rồi, tùy con vậy."
Anh lẳng lặng phóng xe như bay, Tiểu Ngọc đón gió, nhìn cảnh vật lùi lại nhanh vun vút, hỏi: "Ba ơi, nếu không đuổi kịp thì sao? Ba có đưa con sang Cảng Thành tìm An Na không?"
Nghiêm Cương thở dài: "Nhất định phải gặp bằng được à?" "Vâng!" Tiểu Ngọc khẳng định chắc nịch. "Ba ơi, hôm qua An Na đau lòng đến mức nhảy lầu, con cũng phải chịu 10% trách nhiệm. Nếu con chưa nói được với cậu ấy lời nào, con sẽ hối hận cả đời mất. Đợi đến khi con một trăm tuổi, rụng sạch răng, nằm thoi thóp trên giường, con sẽ bảo cháu nội rằng: Bà c.h.ế.t không nhắm mắt vì hồi trẻ ba nãi nãi không chở bà đi gặp bạn tốt..."
Nghiêm Cương: "... Im miệng đi, ba sẽ cho con gặp con bé."
Mười phút sau, cuối cùng họ cũng thấy cái đuôi xe quen thuộc, Tiểu Ngọc phấn khích reo lên: "Chính là cái xe xịn kia kìa! Bà nội với bà Dương đều thích mà không có tiền mua ấy, ba ơi nhanh lên!"
Thực ra chiếc ô tô không chạy quá nhanh vì Triệu An Na đang bị thương, Triệu An Đình cố ý bảo chú Vương lái chậm lại. Khi Nghiêm Cương chạy mô tô vượt lên, Tiểu Ngọc vẫy tay cuồng nhiệt về phía cửa sổ xe: "An Na! An Na ơi!"
"Thiếu gia, là cô bé nhà họ Nghiêm." "Tôi thấy rồi, dừng xe đi."
Cả hai xe đều dừng lại. Khi Nghiêm Cương bế Tiểu Ngọc xuống, Triệu An Đình cũng mở cửa bước ra.
"Chú Nghiêm, Tiểu Ngọc, sao mọi người lại đến đây? Tôi có để lại thư và tiền rồi mà."
Tiểu Ngọc lon ton chạy đến tìm An Na, nghe vậy liền ngước lên lườm hắn: "Ai thèm mấy đồng tiền bẩn thỉu của anh! Tôi muốn gặp An Na!"
Triệu An Đình bối rối, khẽ hạ giọng: "Tiểu Ngọc, An Na bị mất trí nhớ rồi."
Tiểu Ngọc khựng lại, sửng sốt: "Hả?"
Nghiêm Cương đứng cạnh con gái, chau mày hỏi: "Con bé có sao không?"
"Không có gì nghiêm trọng," giọng Triệu An Đình càng nhỏ hơn. "Nhưng con bé không nhớ chuyện ba mẹ mất, cũng quên cả việc mình bị bắt cóc. Cho nên, Tiểu Ngọc, em đừng nhắc đến những chuyện đó trước mặt con bé nhé, được không?"
Tiểu Ngọc lẩm bẩm: "Cậu ấy không nhớ cả em nữa, vậy em biết nói gì đây?"
Trong lúc mọi người đang im lặng, Triệu An Na ở trên xe đã nhích lại gần và ló đầu ra ngoài.
“Anh ơi, ai thế ạ? Em có quen không?”
Triệu An Đình xoay người bế cô bé xuống, giọng điệu ôn nhu: “Là chị Ngọc, chị ấy tên Nghiêm Như Ngọc, là người bạn tốt em mới quen thời gian qua. Đây là ba của chị Nghiêm Như Ngọc, em gọi là chú Nghiêm.”
Triệu An Na ngoan ngoãn gọi: “Chị Tiểu Ngọc, chú Nghiêm.”
Nói xong, cô nhìn Tiểu Ngọc đang khóc sướt mướt. Triệu An Na tò mò: “Chị Tiểu Ngọc, chị khóc cái gì thế?”
Tiểu Ngọc vừa gạt nước mắt vừa uất ức: “Cậu rõ ràng vẫn khỏe mạnh, nhưng tớ lại mất cậu rồi, hu hu, tớ buồn lắm.” Cô rúc đầu vào lòng ba mình khóc nức nở.
Nghiêm Cương nhìn hai anh em đang lúng túng đối diện, thở dài khuyên con gái: “Tiểu Ngọc, con đổi suy nghĩ đi. Bạn tốt thực sự chẳng phải là hy vọng đối phương khỏe mạnh bình an sao? An Na khỏe mạnh là tốt rồi.”
Lời nói có ẩn ý, An Na nghe không hiểu nhưng Tiểu Ngọc lại hiểu rõ. Hiện tại An Na không nhớ vì sao cha mẹ nuôi qua đời, không biết mình mang mệnh khắc người thân, lòng cô bé không còn gánh nặng. Cô sẽ không nhảy lầu tự sát nữa. Đây là chuyện tốt. Cô sẽ tiếp tục làm đại tiểu thư Cảng Thành, sẽ sống rất tốt, chỉ là cô đã quên mất Tiểu Ngọc thôi.
Tiểu Ngọc rời khỏi lòng ba, đi đến trước mặt An Na, thút tha thút thít: “Vậy cậu có thể nhận lại tớ làm chị Ngọc không?”
Triệu An Na cong môi, mỉm cười ngọt ngào: “Được chứ, chị Tiểu Ngọc, chúng ta quen nhau thế nào vậy?”
Tiểu Ngọc im lặng hai giây, rồi nở nụ cười rạng rỡ hết mức: “Chúng ta cùng nhau đắp cát ở công viên giải trí, chia sẻ đồ ăn vặt và hoa đẹp, còn chơi đồ hàng nữa, tớ làm ba, cậu làm mẹ~”
Nghiêm Cương và Triệu An Đình: “……” Không phải chứ, thế này cũng được?
Nhưng Triệu An Na lại tin thật. Đôi mắt cô sáng lấp lánh: “Trách không được em vừa thấy chị Tiểu Ngọc đã cảm thấy rất thân thiết, chúng ta là người một nhà mà.”
“Đúng rồi, đúng rồi.” Tiểu Ngọc nắm tay cô, nghiêm túc nói: “Chúng ta đã hứa lớn lên sẽ cùng nhau chơi, cậu phải đưa tớ đi xem buổi biểu diễn của BEYOND, tớ không biết tiếng Quảng Đông, lại không có tiền, An Na, cậu phải ở Cảng Thành chờ tớ đấy, được không?”
Triệu An Na suy nghĩ một chút rồi gật đầu mạnh: “Được!” Cô quay đầu hỏi Triệu An Đình: “Anh ơi, ‘so dương’ là cái gì?”
Triệu An Đình nhìn Tiểu Ngọc, đoán chừng: “……Beyond?”
Tiểu Ngọc hì hì: “Đúng rồi! Em còn nhỏ nên phát âm hơi có khẩu âm tí thôi.”
