Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 321: Tình Cảm Đến Độ, Nước Chảy Thành Sông
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:51
Dù lưu luyến đến mấy cũng có lúc phải chia xa. Anh em họ Triệu còn phải kịp chuyến bay, Nghiêm Cương cũng phải quay về đi làm. Vì vậy một lát sau, mỗi người đi một ngả.
Lần này Tiểu Ngọc ngồi phía sau Nghiêm Cương, ôm eo ba, lười nhác mở miệng: “Ba ơi, cảm ơn ba đã chở con đi tiễn An Na, được thấy cậu ấy một lần, tuy cậu ấy mất trí nhớ nhưng con thấy thế này cũng khá tốt!”
Nghiêm Cương: “Ừ.”
Tiểu Ngọc thè lưỡi: “Ba ơi, con xin lỗi.” “Con rốt cuộc cũng biết mình làm ba muộn giờ làm rồi à?” “Không phải.” Giọng Tiểu Ngọc hơi chột dạ: “Nước mắt với nước mũi con lại chùi hết vào lưng áo ba rồi.” Nghiêm Cương: “……” Xem ra sau này anh phải giống như trẻ con, đi đâu cũng mang theo bộ quần áo dự phòng mới được!
Nghiêm Cương có cuộc họp sớm nên rất vội, mô tô phóng thẳng đến Cục Công an. Anh để Tiểu Ngọc ở đại sảnh, gọi điện về nhà bảo Giả Thục Phân tới đón, còn mình thì mặc bộ quần áo bẩn thỉu đi họp. Anh có quan hệ tốt với người trong cục nên không tránh khỏi bị trêu chọc.
Kết quả hôm nay về nhà, anh lại bị Giả Thục Phân mắng cho té tát vì Tiểu Ngọc bị cảm. “…… Sáng sớm đã để con bé hứng gió, nó lại còn khóc, lưng áo ướt sũng rồi lại trúng gió, nó không cảm thì ai cảm!? Anh còn là cục trưởng cơ đấy, làm cha kiểu gì không biết!?”
Nghiêm Cương chột dạ không dám cãi lại. Đợi Giả Thục Phân sắc xong t.h.u.ố.c bắc, anh bưng đến cho Tiểu Ngọc uống. Mặt Tiểu Ngọc đỏ bừng, rúc trong chăn nhìn càng đáng thương. Cô bé mếu máo: “Ba ơi, thầy giáo nói, khổ ai cũng không được để trẻ con khổ.”
Nghiêm Cương nhỏ giọng: “Mau uống đi, con không uống t.h.u.ố.c cho nhanh khỏi là bà nội mắng ba c.h.ế.t đấy, người khổ là ba, người c.h.ế.t cũng là ba đây này.” Tiểu Ngọc chu môi, hạ quyết tâm: “Ba ơi, vì ba, con uống vậy.”
Nghiêm Cương bất đắc dĩ hầu hạ cô uống thuốc, nhìn cô ngủ rồi mới đo nhiệt độ, đắp lại chăn. Nhưng trẻ con bệnh nhanh mà khỏi cũng nhanh. Khi Tiểu Ngọc lại sinh long hoạt hổ và được bà cho phép ra cửa, Ôn Ninh dự định đi Bình Dương một chuyến.
Nhị Mao muốn đi theo để gặp Nguyễn Hòa Bình. Tiểu Ngọc chớp chớp mắt, đầy vẻ căm phẫn nói: “Con cũng đi, con muốn báo thù, con muốn dạy anh ấy cách bắt nạt Nguyễn Ninh Viễn và mẹ cậu ta.”
Yêu cầu của bọn trẻ chỉ cần hợp lý là Ôn Ninh không từ chối. Vì vậy, cùng với Giả Thục Phân đi trông trẻ, cả đoàn ngồi xe xưởng may hướng về Bình Dương. Trên xe, Giả Thục Phân hỏi Ôn Ninh: “Gia đình Chu Hạnh Hoa ở Bình Dương sống thế nào?”
Ôn Ninh suy nghĩ: “Vốn dĩ cũng tạm, nhưng sau chuyến đi này của chúng ta, bà ta sẽ không ổn lắm đâu.” Tiểu Ngọc lập tức vỗ tay: “Tuyệt quá!” Có Giả Thục Phân làm bà nội, Tiểu Ngọc từ nhỏ đã hiểu đạo lý “ăn miếng trả miếng”. Hừ hừ, Chu Hạnh Hoa suýt nữa hại cô mất bạn tốt, bà ta sống không tốt thì cô mới vui~
Thực tế, thời gian qua Chu Hạnh Hoa sống cũng không hề “tạm” như lời Ôn Ninh nói. Đầu tiên, Bình Dương không phát triển nhanh như Lộc Thành, cho dù Nguyễn Hồng Quân điều chuyển tới chức vị không thấp, nhưng nhà phân cho họ vẫn nhỏ hẹp và cũ nát.
Chu Hạnh Hoa để Nguyễn Ninh Viễn và Nguyễn Hòa Bình ngủ chung một phòng, Nguyễn Ninh Viễn khóc lóc nói Nguyễn Hòa Bình tối nào cũng đọc truyện ma, cậu ta sợ hãi nên cứ đòi ngủ chung với cha mẹ. Nhà cấp bốn nhỏ xíu lại không có nhà vệ sinh riêng, phải đi nhà vệ sinh công cộng cách đó một đoạn. Chu Hạnh Hoa đúng là từ nông thôn ra, nhưng từ giàu về nghèo thì khó chấp nhận lắm.
Nếu điều kiện chỗ ở kém còn có thể nhẫn nhịn, thì điều Chu Hạnh Hoa không thể chịu nổi nhất chính là trước kia ở bưu cục Lộc Thành cô có công việc rất nở mày nở mặt, nhưng chuyển tới Bình Dương, do công ty ô tô Hoa Bắc mở rộng nhanh chóng, mọi người đều lấy việc vào Hoa Bắc làm vinh, công việc ổn định ở đây ngược lại bị coi thường. Chu Hạnh Hoa vào bưu cục làm nhân viên bán hàng. Công việc ổn định nhưng rắc rối nhiều, lương lại thấp. Công nhân quét rác ở Hoa Bắc một tháng cũng được hai trăm đồng, còn cô chỉ có 99 đồng.
Sự nghiệp trắc trở, cuộc sống mệt mỏi, mà thằng nhóc Nguyễn Hòa Bình lại càng không để cô yên. Cậu ta hoàn toàn khác trước, một thiếu niên mười bốn tuổi mà cứ như bà tám, vừa dọn đến đã đi khắp nơi buôn chuyện. Chưa đầy một tuần, người trong bán kính 3km đều biết Chu Hạnh Hoa là bà mẹ kế mặt hiền tâm ác, nhìn cô bằng ánh mắt rất phức tạp, khiến cô không kết giao được bạn bè t.ử tế nào.
Chu Hạnh Hoa mệt mỏi vô cùng. Cô muốn nói chuyện với Nguyễn Hồng Quân về Nguyễn Hòa Bình, nhưng anh ta mới nhậm chức, công việc bận rộn nên chỉ trả lời qua loa: “Hòa Bình dạo này ngoan lắm, không đi đàn đúm với đám trẻ khác, chỉ quanh quẩn gần nhà, em nên biết thế là đủ rồi.” Chu Hạnh Hoa: “……” Cô đủ cái con khỉ! Nguyễn Hòa Bình quanh quẩn gần nhà thật, nhưng anh có biết nó làm gì không!?
Tóm lại, niềm an ủi duy nhất của Chu Hạnh Hoa là những buổi tụ tập với Kiều Thúy Nhi. Kiều Thúy Nhi từ khi m.a.n.g t.h.a.i liền yên tâm dưỡng thai. Bàng Khôn rốt cuộc cũng để ý đến đứa trẻ, còn điều xe riêng cho cô, mỗi ngày cuộc sống của Kiều Thúy Nhi chỉ là dạo phố, đi chơi, ăn trà chiều.
Hôm nay, cô vẫn hẹn Chu Hạnh Hoa đi uống trà. Nhìn Chu Hạnh Hoa mặt mày mệt mỏi, Kiều Thúy Nhi lắc đầu: “Chị Chu, sao chị mệt thế này. Theo em thấy, công việc ở bưu cục kia bỏ đi cho xong, để em nghĩ cách cho chị vào Hoa Bắc, một tháng nhẹ nhàng nhận lương cao, tốt biết mấy.”
Chu Hạnh Hoa thở dài: “Chẳng phải chuyện lương lậu, tiền của anh Bàng đủ cho gia đình em sống rồi. Ôi, tóm lại là đời chị mà được thanh tịnh như em thì tốt, làm mẹ kế, trong ngoài đều không phải là người.”
“Cũng đúng.” Kiều Thúy Nhi có chút tò mò: “Gia cảnh chị không tệ, xinh đẹp lại có công việc, sao chị lại gả cho Cục trưởng Nguyễn đã qua một đời vợ, đi làm mẹ kế cho người ta làm gì?”
Đột nhiên bị hỏi về lịch sử tình cảm, thần sắc Chu Hạnh Hoa hoảng hốt, thất thần vài giây. Ngay sau đó cô cười không tự nhiên, khẽ vuốt tóc: “Tình cảm đến độ thì nước chảy thành sông thôi, em với tổng giám đốc Bàng chẳng phải cũng vậy sao?”
Kiều Thúy Nhi khẽ bĩu môi. Cô với Bàng Khôn á? Làm gì có tình cảm nào ở đây, chẳng qua là đôi bên cùng có lợi thôi. Cô ham tiền tài quyền thế của anh ta, anh ta chỉ muốn chơi bời với cô, là cô thông minh và liều mạng tìm cách m.a.n.g t.h.a.i đứa trẻ này để trói buộc anh ta.
Kiều Thúy Nhi tự nhận mình không thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng chẳng ngốc, cô đoán cách Chu Hạnh Hoa đến với Nguyễn Hồng Quân cũng chẳng quang minh chính đại gì. Nhưng không sao cả, cô quan tâm làm gì. Kiều Thúy Nhi bưng sữa lên uống, tán gẫu với Chu Hạnh Hoa về chuyện m.a.n.g t.h.a.i sinh nở, còn có một đề tài thầm kín là làm sao để sinh con trai.
Chu Hạnh Hoa đương nhiên biết gì nói nấy, Kiều Thúy Nhi tiền đồ rộng mở lại đối xử tốt với cô. Hai người đang trò chuyện thì đột nhiên một người phụ nữ trung niên đoan trang bước tới, ngạc nhiên reo lên: “Chu Hạnh Hoa?”
Chu Hạnh Hoa ngẩng đầu, phát hiện là lãnh đạo trực tiếp của mình – chị Tiền Quế Cúc. Chị Tiền có gia thế mạnh, ở bưu cục gần 20 năm, là người nắm quyền lực, ngày thường nghiêm nghị, rất cổ hủ. Chu Hạnh Hoa muốn thăng tiến ở bưu cục thì nhất định phải lấy lòng bà ta, nhưng mãi mà chẳng có tiến triển gì. Không ngờ lại tình cờ gặp ở đây.
Chu Hạnh Hoa đứng dậy, thái độ khách sáo pha chút nịnh bợ: “Chị Tiền, chị hẹn bạn tới đây uống trà ạ? Bạn chị đến chưa? Có muốn ngồi đây một lát không?”
Tiền Quế Cúc định nói gì đó thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo: “Chị Tiền, không ngờ chị đến sớm hơn cả em.”
Chu Hạnh Hoa còn chưa kịp quay người lại, Kiều Thúy Nhi đối diện đã biến sắc, kinh hãi thất thanh:
"Ôn Ninh, sao cô lại ở đây!?"
