Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 507
Cập nhật lúc: 24/12/2025 21:18
“Có chuyện gì thế?” Bà Giả m.ô.n.g đã rời khỏi ghế, buột miệng hỏi.
Trứng Muội mắt sáng rỡ: “Một bà thím với một bà cụ đang tranh nhau dọn đồ. Nghe nói ông chủ tiệm đối diện bỏ trốn rồi, nhân viên thì bảo dọn đồ để trừ lương, còn chủ nhà thì bảo dọn đồ để trừ tiền thuê, thế là cãi nhau um xùm!”
Chẳng phải là Lưu Kim Lan đang cãi nhau với chủ nhà để tranh mấy cái bàn ghế cũ mà Trần Minh Hoa để lại sao?
Bà Giả nghe vậy liền ngồi phịch xuống ghế, từ chối luôn: “Không đi, chả hay bằng tôi mắng người trên này.”
“Đúng đấy! Chẳng có gì thú vị đâu!” Mấy cậu nhóc đứng quanh phụ họa. “Bà ơi mau lên, bên kia nó bảo thịt kho tàu thà cho ch.ó ăn chứ không cho người Tùng Thị ăn kìa! Láo thật!”
Bà Giả nghe thế thì m.á.u nóng dồn lên, tay gõ phím lạch cạch, miệng cũng mắng theo: “Cái ngữ nhà ngươi, mồm mép như cái loa sứt, suốt ngày phun ra toàn vỏ hạt dưa, học thói chim sẻ cãi nhau chí cha chí chát không biết chán. Hôi hám đến mức chính mình còn chẳng ngửi nổi mà còn bày đặt chê người Tùng Thị. Nhà ngươi cao quý thì cứ ăn trước đi, không ăn nhanh thì xuống đất mà ăn. Cái loại không giáo dục, không não, đúng là đồ mặt dày...”
Mấy cậu trai trẻ xem mà sướng rết cả người, bà Giả cũng mắng cho bõ tức. Trứng Muội thở dài: “Cái cơn nghiện mạng này của bà Giả đúng là khó cai thật.”
Ôn Ninh vốn nhờ Trứng Muội tìm cách giúp bà Giả bớt mải mê máy tính. Nhưng thế này thì cai làm sao nổi? Không bị cuốn vào theo là may lắm rồi!
________________________________________
Ngoài cửa, Lưu Kim Lan đang khóc bù loa.
Nhà chủ nhà vốn có tiền có thế, loáng cái đã gọi một đám họ hàng hang hốc đến, ai nấy đều hung hăng đuổi cô đi rồi đóng cửa cái “rầm”. Lưu Kim Lan đã ngoài bốn mươi, bị dồn vào đường cùng nên khóc nấc lên. Cô chỉ muốn đòi ít tiền lương thôi mà sao khó thế này! Cứ đà này thì bao giờ mới để dành được tiền đây? Chỉ chín tháng nữa là con bé Tiện Muội ra đời rồi!
Lưu Kim Lan ngồi bệt xuống đất gào khóc kể khổ, hy vọng mọi người xung quanh mắng giúp mình. Không ngờ, trong đám đông bỗng có một bà thím tầm 60 tuổi, tóc uốn xoăn, lớn tiếng gọi:
“Ô kìa, hóa ra là chị à, Lưu... Lưu Kim Lan đúng không? Tôi xem chị diễn mấy vở rồi đấy, sao chị không biết xấu hổ là gì thế hả!”
Mọi người quay lại nhìn bà thím tóc xoăn đầy tò mò. Lưu Kim Lan thì giật mình: “Tôi không quen bà! Đừng có mà nói linh tinh!”
Bà thím bĩu môi: “Chị tất nhiên không quen tôi, vì tôi có làm chuyện thất đức đâu. Chuyện xấu xa chị làm cả thiên hạ này đều biết nhé, mọi người nghe tôi nói này!”
Bà chỉ tay vào Lưu Kim Lan, giọng sang sảng: “Cái chị Kim Lan này này, thấy nhà anh chồng giàu có là nổi lòng tham. Thừa lúc chị dâu mới sinh con yếu ớt, chị ta định tráo đổi con gái hai nhà! May mà chị dâu phát hiện ra tráo lại kịp đấy. Nếu không, chị ta định hành hạ con gái nhà người ta, rồi cố ý dạy hư để con bé phải đi tù. À đúng rồi, chị ta với chồng đều là dân tiền án tiền sự cả đấy! Một kẻ lừa đảo, một kẻ cưỡng dâm... Trời đất ơi, mọi người tránh xa chị ta ra!”
Mọi người nghe xong thì mặt biến sắc, vội vàng lùi lại mấy bước, để mặc Lưu Kim Lan ngồi trơ trọi giữa vòng vây.
Cơn giận xông lên tận não, Lưu Kim Lan bật dậy, mắt đỏ sọc: “Cái mụ già kia, bà nói láo! Xem tôi có xé xác bà ra không!”
Bà thím tóc xoăn giật mình, vội lách qua đám đông chạy vòng quanh, miệng vẫn gào to: “Lưu Kim Lan cáu rồi kìa! Tôi nói đúng quá nên chị ta điên lên rồi! Mọi người xem, chị ta phát điên rồi, mau bắt lấy đưa vào bệnh viện tâm thần đi!”
Đám đông bắt đầu xì xào: “Trông cũng không bình thường thật.” “Hay là đưa đi đi? Coi như làm việc thiện.” “Đúng đấy, tôi thấy được đấy.”
Lưu Kim Lan nghe thấy thế thì sợ mất mật. Cô giậm chân, nghiến răng rồi quay đầu chạy mất dạng.
Nhân vật chính đã đi, mọi người hỏi han bà thím thêm vài câu chuyện phiếm rồi cũng giải tán. Bà thím tóc xoăn nhìn quanh quất rồi nhanh chóng rẽ vào một góc phố. Ở đó có một người phụ nữ mặc váy dài màu xanh đậm, khoác áo denim, đi giày da nhỏ đang đứng đợi.
Đó chính là Ôn Ninh.
Bà thím tóc xoăn cười híp mắt, trông hiền lành khác hẳn lúc nãy: “Cô em, tôi diễn thế được chứ?”
Ôn Ninh gật đầu: “Tốt lắm ạ.”
Cô lấy trong túi xách ra mấy tờ tiền đưa cho bà thím: “Cảm ơn bác nhiều.”
“Không có gì, không có gì.” Bà thím đếm tiền, hớn hở ra mặt. “Lần sau có việc cứ gọi tôi, tôi làm quen tay rồi, mắng đảm bảo gắt. Đây, tôi để lại số máy nhắn tin của con trai tôi, có gì gọi trước tôi giảm giá cho!”
Ôn Ninh bật cười: "Được, cứ thế đi."
Vừa mới ghi nhớ số máy xong, phía trước bỗng truyền đến một tiếng quát chói tai của phụ nữ.
"Hay lắm Ôn Ninh! Hóa ra là cô!"
Lưu Kim Lan đang chạy dở thì sực nhớ ra mình còn giấu túi mì tôm dưới hiên tiệm nét nên quay lại lấy, không ngờ lại bắt gặp bà thím tóc xoăn lúc nãy đang đứng nói chuyện với Ôn Ninh.
Lưu Kim Lan tức đến nổ đom đóm mắt!
Bà thím tóc xoăn vừa cất tiền vào túi, định ra mặt bênh vực Ôn Ninh thì cô ngăn lại: "Dì Lý, dì cứ đi trước đi ạ."
"Chậc, lại hụt mất khoản tiền rồi." Bà thím thở dài, luyến tiếc rời đi.
Ôn Ninh nhướn mày nhìn Lưu Kim Lan: "Đúng là tôi đấy, thì sao nào?"
"Tôi đã t.h.ả.m hại thế này rồi, cô còn thuê người nhắm vào tôi!" Lưu Kim Lan giận điên người. "Cô nói xem cô định thế nào, cô nhất định phải dồn tôi vào đường c.h.ế.t mới cam lòng sao?!"
Ôn Ninh nhẹ nhàng bật cười.
"Bây giờ mà cô đã thấy t.h.ả.m rồi à? Thế sau này biết làm thế nào đây, tôi thật sự lo lắng cho cô quá đấy."
Lưu Kim Lan nghẹn họng: "Cô đừng có giả nhân giả nghĩa!"
"Tôi không hề," Ôn Ninh thu lại nụ cười, thản nhiên nói. "Tôi vốn chẳng phải người tốt lành gì. Lưu Kim Lan, những chuyện cô đã làm với tôi, tôi muốn đối phó cô, trả thù cô lúc nào là quyền tự do của tôi, chẳng cần phải chọn ngày."
Lưu Kim Lan nghiến răng nghiến lợi: "Cô không sợ tôi đi tố cáo cô, làm liên lụy đến chồng con cô sao!"
Ôn Ninh cười đáp: "Tin tôi đi, nếu mọi chuyện bị phanh phui, cô và Nghiêm Huy sẽ bị đóng đinh trên cột sỉ nhục, đời đời kiếp kiếp không ngóc đầu lên nổi, chứ không được làm loại chuột cống rãnh như bây giờ đâu. Đúng rồi..."
Cô ra vẻ tò mò: "Nghiêm Huy dạo này vẫn khỏe chứ? Móng tay mới đã mọc ra chưa?"
"Cô!" Lưu Kim Lan kinh hãi: "Chẳng lẽ là cô xúi giục bọn họ rút móng tay ông ấy?!"
Ôn Ninh lắc đầu: "Thật sự không phải tôi. Tôi chỉ biết ông ta thiếu nợ không trả nổi, còn chủ động đề nghị đem cô đi bán thân gán nợ đấy. Chỉ là cô... ngoài bốn mươi rồi, chủ nợ người ta không thèm."
Đây đúng là một sự nhục nhã.
Mặt Lưu Kim Lan lúc trắng lúc đỏ, hai tay buông thõng bên sườn siết chặt lại. Cô ta biết Nghiêm Huy chẳng ra gì nên không tin lời hắn nói, nhưng vạn lần không ngờ hắn lại dám chủ động đề nghị bán mình đi!
Trước khi rời đi, Ôn Ninh còn để lại một câu: "Ngày tháng còn dài lắm, Lưu Kim Lan, cứ thong thả mà tận hưởng."
Đợi đến khi con bé Tiện Muội ra đời, đó mới là lúc đau khổ thật sự bắt đầu.
Cơn thù hận đã bị chuyển hướng, Lưu Kim Lan không để ý đến ẩn ý trong lời nói của Ôn Ninh, cô ta hằm hằm chạy về nhà tìm Nghiêm Huy tính sổ.
Nghiêm Huy đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, năm đầu ngón tay bị rút móng đang quấn băng gạc trắng hếu. Thấy vợ về, hắn cũng chẳng buồn quay đầu, chỉ hỏi:
"Kim Lan, tôi sắp c.h.ế.t đó đói rồi, có cái gì ăn không?"
Thời gian qua, hắn ở nhà đều được hầu hạ tận răng.
Lưu Kim Lan quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ hung tợn, quát lên:
"Ăn phân đi!"
________________________________________
