Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 508: Tin Tức Động Trời
Cập nhật lúc: 24/12/2025 21:18
Lưu Kim Lan đang cần chỗ xả cơn giận, cô ta vừa c.h.ử.i bới vừa quơ lấy mọi thứ trong tầm tay ném thẳng vào người Nghiêm Huy.
"Lão nương đúng là mù mắt mới gả cho hạng người như ông! Bao nhiêu năm qua chẳng được hưởng phúc ngày nào, toàn là chịu khổ. Tôi còn tin lời ông, đi làm thuê làm mướn để ông ở nhà nghỉ ngơi. Nghiêm Huy, ông đúng là đồ vô dụng, trong ba anh em nhà ông thì ông là kẻ hèn nhát, bất tài và ngu xuẩn nhất!"
Vì muốn yên ổn dưỡng thương nên lúc đầu Nghiêm Huy còn nhẫn nhịn, nhưng nghe đến đây thì không một người đàn ông nào chịu nổi nữa.
Hắn trợn mắt quát: "Lưu Kim Lan, cô phát điên cái gì đấy! Tôi nói cho cô biết, cô không có tư cách mắng tôi. Cô tưởng cô tốt đẹp lắm chắc? Chị dâu cả của tôi giỏi giang là doanh nhân, vợ chú ba thì có ông bố vợ quyền thế, còn cô có cái gì?! À đúng rồi..."
"Cô có bà mẹ ruột đang ngồi tù! Kéo theo cả cô ngồi tù, tôi ngồi tù, rồi con trai con gái cũng ngồi tù nốt. Điều đó chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ cô đã làm hỏng cả gia phong nhà này! Nếu không sao nhà anh cả với chú ba chẳng ai phải đi tù? Cô còn mắng tôi à, người đáng mắng nhất chính là cô đấy!"
Lưu Kim Lan sững sờ, sau khi hoàn hồn liền vớ ngay cái sào phơi đồ lao vào đánh.
"Mẹ tôi đi tù chẳng phải do nhà các người hại sao? Tôi đi tù cũng là vì ông vô dụng, ông không đưa tiền cho tôi lại còn ra ngoài tìm đàn bà..."
Hận thù chồng chất, trận chiến càng lúc càng dữ dội. Hai con người cộng lại cũng gần trăm tuổi lao vào ẩu đả không còn biết trời đất là gì.
Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa "bạch bạch bạch" dồn dập.
Nghiêm Huy và Lưu Kim Lan mới dừng tay, thở hổn hển nhưng vẫn lườm nhau đầy căm thù.
"Mở cửa! Tôi tìm hai người có việc! Đừng có giả vờ không có nhà, cả cái khu này đều nghe thấy hai người đ.á.n.h nhau rồi!" Giọng bà chủ nhà vang lên ngoài cửa.
Căn nhà này do Lưu Kim Lan đứng ra thuê, nên cô ta vội vàng vuốt lại quần áo và tóc tai cho gọn gàng rồi ra mở cửa.
"Bác ạ, chúng cháu không có đ.á.n.h nhau đâu..."
Má trái của Lưu Kim Lan bị đ.á.n.h sưng đỏ, khóe miệng còn dính vệt m.á.u chưa kịp lau. Cô ta cố nặn ra nụ cười lấy lòng bà chủ nhà, nhưng chưa nói hết câu đã thấy bên cạnh bà có một người đàn ông trung niên to cao lực lưỡng.
"Tôi chẳng quan tâm sau này hai người có đ.á.n.h nhau hay không. Nhưng hôm nay hai người làm loạn, người qua đường đứng xem đầy dưới lầu đã đành, cháu trai tôi đang học bài cũng bị ảnh hưởng!"
Bà chủ nhà tuy có tuổi nhưng lời nói đanh thép: "Vả lại hai người đã nợ tiền nhà hai tháng rồi, tôi không rảnh mà kỳ kèo nữa, dọn đi ngay lập tức!"
Lưu Kim Lan giật mình: "Thế thì gấp quá, chúng cháu còn chưa tìm được chỗ ở mới..."
"Còn không dọn đi tôi sợ nhà mình có án mạng mất!" Bà chủ nhà xua tay. "Thôi được rồi, đây là con trai tôi, dạy võ ở trung tâm, nó sẽ ở đây canh chừng hai người dọn đồ! Nếu không dọn, đừng trách nó không khách khí!"
Sức uy h.i.ế.p của anh thầy dạy võ quá lớn, Lưu Kim Lan và Nghiêm Huy đành phải ngậm đắng nuốt cay thu dọn đồ đạc. Lần này, Lưu Kim Lan không thèm để ý đến Nghiêm Huy nữa. Cô ta đã quá mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, chỉ thu dọn quần áo, chăn nệm, nồi niêu của mình rồi bỏ đi trước.
Ngược lại, Nghiêm Huy lại tỏ ra lúng túng. Hắn đã quen được vợ hầu hạ, trước đây dù đ.á.n.h c.h.ử.i nhau thế nào thì xong chuyện Lưu Kim Lan vẫn coi hắn là chồng, cơm nước giặt giũ đầy đủ. Không ngờ hôm nay đ.á.n.h xong cô ta lại bỏ đi một mình. Thế thì hắn ngủ ở đâu? Ăn cái gì?
Nghiêm Huy vội vàng vơ đại vài bộ quần áo rồi lủi thủi chạy theo sau Lưu Kim Lan. Hai người một trước một sau, trông chẳng khác gì hai kẻ đi ăn xin, hình ảnh t.h.ả.m hại khiến không ít người phải ngoái nhìn.
Họ đi lang thang đến con phố đối diện một cơ quan nhà nước. Một anh bảo vệ vội chạy lại: "Chào anh chị, anh chị có cần giúp đỡ gì không?"
Lưu Kim Lan ngơ ngác lắc đầu.
Anh bảo vệ liền bảo: "Vậy phiền anh chị rời khỏi đây nhanh được không? Có lãnh đạo chuẩn bị đi thị sát, nên là..."
Lưu Kim Lan cúi đầu nhìn lại bộ dạng mình rồi cười khổ. Cô ta hiểu rồi, mình trông thế này thì làm ảnh hưởng đến bộ mặt đô thị. Cô ta vừa định cất bước đi thì bỗng nghe thấy tiếng Nghiêm Huy phía sau thốt lên:
"Anh cả..."
Lưu Kim Lan vô thức nhìn sang đối diện. Một nhóm cán bộ mặc vest chỉnh tề đang từ những bậc thang cao vút bước xuống. Bước chân họ dứt khoát, khí thế đầy mình, họ đang hạ thấp giọng trò chuyện.
Trong số đó, có một người chính là Nghiêm Cương. Ở tuổi 48, gương mặt ông nghiêm nghị, đầy vẻ chính khí, toát lên phong thái của người có quyền chức. Đứng giữa đám đông cán bộ, ông không hề kém cạnh bất cứ ai.
Một trời một vực — Nghiêm Huy và Lưu Kim Lan cùng lúc nghĩ đến từ đó.
Lúc này, các vị cán bộ đều đã lên xe chuyên dụng rời đi. Nghiêm Huy đột nhiên lao lên phía trước hai bước, nhìn anh bảo vệ rồi nghiêm túc nói:
"Người bên trong ấy, người cao cao, mặt chữ điền, tên là Nghiêm Cương, là anh ruột của tôi đấy."
Anh bảo vệ vốn đã được huấn luyện chuyên nghiệp, nghe vậy cũng không nén nổi cái nhướn mày, rõ ràng là không tin, nhưng miệng vẫn đáp: "Vâng, chào đồng chí."
Nghiêm Huy cố sức thanh minh: "Anh tin tôi đi, thật đấy! Ông ấy tên Nghiêm Cương, tôi tên Nghiêm Huy. Chứng minh thư của tôi đâu, để tôi lấy cho anh xem..."
Hắn vừa mở bao đồ ra thì để lộ ngay bàn tay phải quấn băng trắng do bị rút móng. Nghiêm Huy nhìn bàn tay mình rồi ngẩn người ra. Chiếc xe đã đi xa, đồng nghiệp gọi, anh bảo vệ cũng quay lưng chạy vào trong.
Nghiêm Huy lẩm bẩm: "Sao chẳng ai tin tôi thế này, đúng là anh cả tôi mà. Từ nhỏ đến lớn cùng nhau cởi truồng tắm mưa, năm đó đói kém anh ấy nhường hết lương thực cho tôi, lúc tôi bị mẹ đ.á.n.h anh ấy còn lao ra che cho tôi..."
Tại sao mọi chuyện lại đi đến bước này? Nghiêm Huy ngồi sụp xuống đất, khóc nấc lên.
Lưu Kim Lan thở dài thườn thượt, trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ: Nếu sau này Tiện Muội ra đời, nhìn thấy một Tiểu Ngọc rạng rỡ, cao sang như vậy, con bé cũng sẽ nghĩ như bọn họ bây giờ thì sao? Có lẽ... mình nên tìm cách loại bỏ "mối họa" này cho con gái?
Lưu Kim Lan chìm sâu vào suy nghĩ.
________________________________________
Bên kia, cuộc sống nhà họ Nghiêm lại trở về quỹ đạo bình yên. Chỉ có điều Giả Thục Phân dạo này dùng máy tính quá nhiều nên mắt mỏi mệt. Ôn Ninh đưa bà đi bệnh viện kiểm tra, lấy t.h.u.ố.c nhỏ mắt và nghe bác sĩ dặn dò.
Rời khỏi bệnh viện, Ôn Ninh không nhịn được mà cằn nhằn:
"... Đã bảo với mẹ bao nhiêu lần rồi, nhìn màn hình lâu không tốt, có tia bức xạ đấy! Thế mà mẹ chẳng chịu nghe, giờ thì hay rồi. Sau này có mù thật thì đừng mong con hầu hạ nhé. Thật là, cứ mắng với chửi, mắng người ta trên mạng có gì hay ho đâu cơ chứ..."
Giả Thục Phân mặt mũi ủ rũ đi phía sau, trông hiền lành như dâu mới về nhà chồng. Có bà thím tốt bụng đi ngang qua thấy thế liền lên tiếng:
"Kìa cô em, đừng nói thế, với mẹ ruột mình thì nên dịu dàng một chút. Cô nhìn bà ấy áy náy chưa kìa, có phải bà ấy muốn đổ bệnh đâu."
Cả Ôn Ninh và bà Giả đều sững người. Người lạ nhận nhầm họ là mẹ con ruột, chẳng phải là minh chứng cho thấy mối quan hệ giữa họ rất tốt sao? Bà Giả có chút đắc ý, từ từ thẳng lưng lên.
Nhưng bà thím kia lại hỏi tiếp: "Mà này, mẹ cô bị bệnh gì thế?"
Ôn Ninh bất đắc dĩ giải thích: "Mắt bị khô với mờ thôi bác ạ. Cháu bảo bà đi mua sắm quần áo bà không đi, cho tiền đ.á.n.h bài bà không chơi, bảo đi du lịch bà cũng chẳng màng. Cứ suốt ngày ở nhà ôm cái máy tính, bác xem có khổ không cơ chứ!"
Lòng nhiệt tình của bà bàng hoàng đến mức mặt cứng đờ, gượng cười: “Ha hả, kỳ lạ thật……” Bà còn chưa bao giờ chạm vào máy tính. Hiện tại mọi người đều thời thượng như vậy sao?!
Cùng có chung cảm thán này còn có Trứng Muội – cô bé đang làm thuê ở tiệm net Cực Nhanh. Giả Thục Phân bị hạn chế đến tiệm net, cô bé liền chạy tới tận nhà tìm người. “Bà Giả, bà Giả ơi! Nói cho bà một tin chấn động đây, anh Đình Tây yêu qua mạng rồi!”
