Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 689

Cập nhật lúc: 09/09/2025 06:30

Cô mệt mỏi, xoay người định ngủ tiếp. Nhưng Tiết Ngạn tỉnh dậy, lại khăng khăng đòi “tính sổ”. Anh không quên nhắc đi nhắc lại chuyện hôm qua cô cấm anh vào, giọng mang vẻ nghi ngờ:

“Em cố tình nhịn lâu rồi đúng không? Người ta bảo say rượu mới nói thật lòng mà.”

“Tối qua em say rượu thôi.”

“Ừ.”

Lục Giai Giai vừa cắn miếng trái cây đặc sản, vừa đứng trước cửa kính sát đất ngắm biển, váy đai tung bay, điều hòa trong phòng mát lạnh.

Tiết Ngạn nhìn mà lửa giận vẫn âm ỉ:

“Hôm qua em còn nói muốn vứt anh đi, rồi tìm bảy tám thằng trai trẻ dịu dàng hơn anh.”

Động tác ăn trái cây của Lục Giai Giai khựng lại:

“Em không tin.”

Cô nghĩ thầm, làm gì có chuyện mình tìm đàn ông khác. Say rượu thì có khi nói bậy, nhưng biết đâu lại nói lời yêu đương với anh chứ. Nghĩ vậy, cô bày vẻ mặt “đừng hòng lừa được em”.

Tiết Ngạn không buồn tranh cãi, lôi máy quay mở đoạn video hôm qua.

Trong video, Lục Giai Giai ngồi ngả nghiêng, dáng hùng hổ:

“Đương nhiên càng nhiều càng tốt… Em sẽ bao nuôi hết bọn họ!”

Lục Giai Giai: “…”

“Lục Giai Giai, là anh không được sao?” Tiết Ngạn kề sát, giọng trầm khàn như ma chú, lướt qua tai cô.

Cô bối rối, không biết dỗ thế nào. Sao lúc say lại biến thành dạng này, còn đòi nuôi trai trẻ nữa? Mắt đảo quanh, môi mấp máy, cuối cùng bật chế độ “nữ cặn bã”:

“Em say rồi, không nhớ mình nói gì hết. Đây đâu phải lời thật lòng… Anh biết trong lòng em đều là anh mà.”

“Anh biết trong lòng em đều là anh.” Anh đáp khẽ.

Lục Giai Giai thở phào, níu cánh tay anh lấy lòng, cười sáng rỡ:

“Sau này em không dám uống nữa, vừa uống đã hóa điên, đầu óc bị rượu khống chế. Em thật sự vô dụng quá…”

“Không sao cả. Nhưng em nói anh không được… là có ý gì?”

“…”

Ngón tay anh véo gò má cô, nhìn chằm chằm vài giây:

“Mấy ngày tới đừng nghĩ ra ngoài chơi. Ta phải bàn cho xong chuyện này đã, rồi muốn đi đâu thì đi.”

Tiết Ngạn vốn chăm tập luyện, giữ gìn sức khỏe để sống lâu hơn Lục Giai Giai. Anh muốn lo hết cho cô rồi mới yên tâm nhắm mắt. Ai ngờ giờ lại trở thành chuyện khác — anh nhất định phải chứng minh, dù lớn tuổi, anh vẫn còn “được”.

Vậy là cô bị giữ trong phòng liên tiếp hai, ba ngày, đến mức phải van xin, thậm chí viết bản kiểm điểm.

Cô run run cầm bút, vừa viết vừa lí nhí:

“Em cam đoan sau này không dám nói tìm người khác nữa, càng không bao nuôi tiểu thịt tươi. Chỉ yêu một mình Tiết Ngạn thôi…”

Viết đủ trăm chữ, còn điểm chỉ đỏ chót vào đó. Nghỉ thêm một ngày, cô mới chống lưng đi ra ngoài chơi tiếp.

Tiết Ngạn đưa Lục Giai Giai đi khắp nơi. Trong khi đó, ở Thâm Quyến, Lục Nhị Cẩu cặm cụi làm thuê trên công trường. Anh học nghề lát gạch, hàn điện, tối đến còn tranh thủ tập viết chữ.

Người anh em chung tổ tò mò:

“Nhị Cẩu, sao anh làm hùng hục thế? Nuôi mẹ già ở quê hả?”

“Không, tôi giờ mồ côi rồi. Tôi dành tiền để cưới vợ.”

“Ơ, anh có vợ rồi sao? Làm quen kiểu gì?”

“Cô ấy sắp thi đại học. Tôi phải kiếm nhiều tiền mới có cửa lấy cô ấy.”

“Thi đại học?” Người kia lắc đầu, cười khẩy: “Con gái học đại học toàn phượng hoàng vàng, anh tưởng dễ với tới à? Cứ nhìn cái tên Nhị Cẩu của anh đi… Nhị Cẩu, Nhị Cẩu… nghe chẳng xứng gì cả.”

Lục Nhị Cẩu khựng lại giữa lúc cắn bánh bao.

Phải, Nhị Cẩu nghe vừa thô vừa kém sang. Đến tên cũng không xứng với cô ấy.

Anh ôm quyết tâm, bèn lật từ điển mấy ngày trời, cuối cùng nghĩ ra cái tên mới.

Từ nay, anh không còn là Lục Nhị Cẩu nữa.

Mà là — Lục Trung Toàn!

Cận kề Tết, Lục Nhị Cẩu vắt kiệt sức chạy đôn chạy đáo nửa tháng trời, lo đủ giấy tờ, cầu cạnh đủ nơi để đổi được cái tên mới trước khi cơ quan nghỉ lễ. Khi ba chữ “Lục Trung Toàn” hiện rõ trên sổ hộ khẩu, khóe môi anh nhếch lên, nhưng nụ cười ấy lại xen lẫn cay đắng.

Đón năm mới, anh thuê một căn nhà trong huyện, không lớn nhưng cũng không tồi. Có tiền trong tay, anh mua một bộ quần áo bông mới, mặc vào rồi hì hục nhóm lửa. Ngọn lửa cháy rừng rực, hơi ấm dần lan ra khắp căn phòng, nhưng bóng đêm quạnh quẽ khiến lòng anh thêm nặng nề.

Ngoài trời, tuyết rơi trắng xóa, từng lớp dày phủ kín mặt đất.

Ở một nơi khác, Thời Vân ngồi bên cửa sổ, đôi mắt long lanh nhìn đám trẻ con mười hai, mười ba tuổi đang nô đùa, cười vang khi đắp người tuyết. Ánh mắt cô ánh lên sự ngưỡng mộ, nhưng cũng xen lẫn chút tủi thân. Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ biết đứng nhìn.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.