Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 690
Cập nhật lúc: 09/09/2025 06:30
Trong phòng khách, giọng cha cô vang lên:
“Thời Vân, sắp hết năm rồi, qua đây cha dạy con luyện chữ bút lông. Đến Tết còn phải dán câu đối.”
“Vâng ạ.” Cô kéo rèm lại, ngoan ngoãn đáp lời.
Từ nhỏ cô đã luyện chữ, viết tiểu triện mềm mại, sắc sảo. Khi luyện xong, trở về phòng, cô vẫn không rời khỏi khung cửa sổ, ánh mắt bám chặt vào đám trẻ ngoài kia.
Năm tháng khuôn phép đã khiến cô không dám buông thả bản thân. Thế nhưng tối hôm đó, khi ánh đèn đường hắt xuống nền tuyết sáng lóa, cô do dự hồi lâu rồi khoác áo bông dày, quàng khăn, chụp tai… rón rén bước ra ngoài.
Bàn tay nhỏ nhặt nắm tuyết lạnh buốt, vụng về vo tròn, tốn nửa tiếng mới thành được một quả cầu tuyết to. Cô nghiêng đầu nhìn sang mấy đứa nhỏ, muốn học cách chúng gắn lại thành người tuyết.
Chưa kịp bước tới thì chân trượt trên nền băng, cả thân hình đổ ngửa ra sau.
Thời Vân hoảng hốt nhắm mắt, chờ cú ngã đau điếng. Nhưng khoảnh khắc ấy, một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô.
Cô mở choàng mắt, quay đầu lại, bắt gặp gương mặt quen thuộc—Lục Nhị Cẩu. Không, giờ là Lục Trung Toàn. Anh mặc áo bông dày, ánh đèn đường hắt lên gương mặt góc cạnh, nụ cười mang chút ngông cuồng.
“Lạ nhỉ?” Anh cúi đầu nhìn cô, giọng trêu chọc. “Sao mỗi lần gặp em, y như rằng em đều gặp nguy hiểm. Có khi nào ông trời phái lão tử xuống để cứu em không?”
Mấy tháng xa cách, anh thay đổi nhiều. Đường nét gương mặt vốn thâm thúy nay càng rắn rỏi, ánh mắt kiên nghị hơn, như thể trưởng thành thêm vài tuổi.
Tim Thời Vân bất giác đập loạn. Nhớ lại lời anh từng nói hôm rời đi, gương mặt trắng mịn của cô ửng đỏ. Cô vội vàng đứng thẳng, lúng túng hỏi:
“Sao… sao anh lại ở đây?”
“Thì nhớ em.”
“…” Một câu nói ngang tàng, thẳng thắn, như hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, gợn lên từng lớp sóng trong lòng Thời Vân.
Cô im lặng, không biết phải đáp lại thế nào.
Anh bước thêm một bước, giọng thấp xuống:
“Anh làm một chuyện lớn, rất muốn cho em biết.”
“Chuyện gì?” Má cô dưới lớp khăn quàng đỏ bừng, đầu óc cũng như mơ hồ đi.
“Anh đổi tên rồi. Sau này không còn là Lục Nhị Cẩu nữa. Giờ anh là Lục Trung Toàn.” Anh ghé sát, ánh mắt sáng như đốm lửa trong tuyết lạnh. “Em có biết vì sao anh đổi tên không?”
Mũi giày Thời Vân khẽ cọ vào nền tuyết, tim đập loạn, vừa muốn đẩy anh ra, vừa không kìm nổi tò mò:
“Vì… vì sao?”
“Vì anh thấy cái tên Lục Nhị Cẩu không xứng với Thời Vân.” Anh cười khẽ, lời nói mang theo sự cuồng vọng. “Đổi thành Trung Toàn—‘trúng ý, thành toàn’. Anh muốn lấy em làm vợ. Biết đâu, đổi tên thì đổi được cả vận.”
Thời Vân ngẩn người, đôi môi run run:
“Chúng ta… không hợp đâu.”
Con đường cô đi và con đường anh đi vốn khác biệt, cô hiểu rõ điều đó.
Lục Trung Toàn dừng lại một thoáng, rồi nở nụ cười không chút nản lòng:
“Anh biết bây giờ không hợp. Nhưng sang năm em mới thi đại học. Lúc này không thể yêu đương, ai mà biết được sau này thì sao?”
Cô cúi đầu, nhìn nền tuyết trắng:
“Tại sao… anh lại thích tôi?”
Anh trầm ngâm, trong mắt thoáng qua sự vụng về hiếm thấy. Cuối cùng, anh đáp thật lòng:
“Anh cũng chẳng biết phải nói thế nào. Chỉ là, ngay lần đầu gặp em, anh đã thấy em rất đáng yêu… rồi không dứt ra được nữa. Chính là thích thôi.”
Cô nhẹ nhàng thở dài, khẽ nói:
“Nhưng… có thể tôi sẽ không thích anh.”
“Không sao.” Anh cười, ánh mắt vẫn kiên định. “Tương lai ai biết trước được?”
Ánh nhìn anh dừng lại trên quả cầu tuyết méo mó cô vừa nặn, rồi bước tới, bàn tay to lớn phủ lên bàn tay nhỏ bé của cô:
“Em muốn đắp người tuyết phải không? Để anh dạy. Hồi nhỏ anh giỏi lắm.”
Lục Trung Toàn nói xong liền cúi người, bàn tay to bè thoăn thoắt nắn nặn tuyết. Vừa quay đầu, anh thấy cô gái nhỏ kia vẫn đứng im lặng, ngơ ngác như tượng gỗ. Anh cau mày, giọng nửa ra lệnh nửa trêu chọc:
"Không phải vừa bảo muốn đắp người tuyết sao? Còn chưa mau lại đây."
Thời Vân cắn môi, chỉ "…" rồi bước từng bước chậm rãi.
Quả thật như anh ta nói, tay nghề đắp người tuyết của Lục Trung Toàn rất khéo, chỉ chốc lát đã hoàn chỉnh gần xong, chỉ còn thiếu phần đầu nữa thôi. Thời Vân lăn xong một quả cầu tuyết đặt xuống trước mặt anh, nào ngờ anh ta không để tâm mà tiện tay nắm lấy bàn tay cô.