Thay Đổi Số Phận Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 2: Rơi Vào Cuốn Sách - 2
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:48
Chẳng hiểu sao khi nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, tôi lại cảm thấy xót xa. Anh vẫn im lặng, cúi gầm mặt ăn chiếc bánh bao, không hề ngẩng đầu lên trong suốt bữa.
- Hôm nay đến bệnh viện thăm mẹ anh đi. – Tôi nhấp một ngụm nước cam và nói.
- Hôm nay cô chủ có lịch hẹn đi mua sắm cùng bạn học. – Diệp Tử Phong ngừng ăn, nhắc nhở tôi.
Trong nguyên tác có đoạn chỉ vì anh không nhắc tôi về cuộc hẹn đi vũ trường với nhóm bạn khiến tôi bị trễ mà tôi đã ném luôn cái bình hoa vào đầu anh, m.á.u tươi chảy đầm đìa, vết sẹo hãy còn trên trán. Cũng may, chỗ đó có thể dùng tóc che đi.
- Đi bệnh viện, tôi cũng đi. – Tôi đặt ly nước cam xuống, nghiêm giọng nói.
Lúc chúng tôi chuẩn bị rời nhà, trời bỗng đổ mưa. Diệp Tử Phong lái xe đến tận cửa, lấy ô che cho tôi, cẩn thận dìu tôi vào trong xe.
Trông chúng tôi không khác gì một cặp đôi hạnh phúc. Thế nhưng, tất cả những gì Diệp Tử Phong đang thể hiện nằm trong phạm vi công việc mà anh phải làm, còn tôi là kẻ trả tiền để hưởng thụ.
Tôi nhìn người đàn bà khắc khổ đang nằm trên giường bệnh, sống mũi bỗng cay xè. Tôi xuyên sách vào thời điểm này, gần như là quá muộn để thay đổi mọi việc, trong quá khứ Triệu Hương Linh từ khi còn nhỏ đã đàn áp, sỉ nhục mẹ con Diệp Tử Phong không thương tiếc.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Tôi biết cho dù bây giờ có cố gắng bù đắp thế nào cũng sẽ không làm nguôi ngoai cơn giận của họ. Thế nhưng, tôi phải tìm cách cứu vãn cuộc đời tôi và cũng là để chuộc lỗi.
- Cô chủ. – Diệp Thục Trân mệt mỏi cất tiếng khi vừa trông thấy tôi.
- Cứ nằm đi, đừng ngồi. – Tôi vừa nói vừa giơ tay ra hiệu.
Diệp Tử Phong đổ cháo ra tô, đến bên giường và đút cho Diệp Thục Trân từng chút một. Thời gian không đến trường, nếu như không phải hầu hạ tôi thì anh đã có thể vào đây chăm sóc mẹ mình, thế nhưng, tôi đã bắt anh anh bán toàn bộ thời gian rảnh rỗi ấy cho tôi.
Cả ngày hôm nay, tôi quyết định sẽ cùng Diệp Tử Phong quanh quẩn trong bệnh viện. Trong nguyên tác, Triệu Hương Linh của nhiều năm sau sẽ c.h.ế.t ngay trong bệnh viện này.
Thận của cô ấy đã có vấn đề, cộng thêm việc uống quá nhiều rượu và chịu áp lực tâm lý khiến cho cô ấy sớm lìa đời.
- Cô chủ, cô muốn đi đâu ăn trưa? – Diệp Tử Phong kéo chăn đắp lên cho mẹ anh rồi quay đầu, hỏi khẽ.
- Căng tin bệnh viện. – Tôi tắt điện thoại, đứng lên và đáp.
Lúc đến căng tin, tôi bảo Diệp Tử Phong lấy cho tôi phần cơm đùi gà, còn anh muốn ăn gì thì cứ tùy ý, không cần ăn theo tôi. Thế nhưng khi anh quay lại thì trước mặt tôi xuất hiện hai phần cơm đùi gà.
- Tôi tự làm được. – Tôi kéo phần cơm về phía mình.
- Bẩn tay. – Diệp Tử Phong ngăn tôi lại.
Tuy có chút sửng sốt vì người đàn ông này dám làm trái lời mình nhưng tôi lại cảm thấy vui vì anh cuối cùng cũng biết phản kháng lại tôi một chút.
Tôi chỉ mong sao quãng thời gian ngắn ngủi này sẽ giúp anh có chút thiện cảm với tôi, mai này anh công thành danh toại thì cũng hãy quên tôi đi, đừng tìm tôi tính sổ.
- Có thể ăn rồi. – Anh đẩy phần cơm với chiếc đùi gà đã được xé nhỏ thành từng sợi thịt sang phía tôi và nói.