Thay Đổi Số Phận Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 3: Tướng Ngủ Xấu Xí - 1
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:48
Mãi đến tối, tôi mới lên tiếng bảo Diệp Tử Phong đưa tôi về nhà. Cả ngày không có chỗ ngả lưng khiến toàn thân tôi vốn dĩ đang đau nhức lại càng đau nhức.
Thật ra, Triệu Hương Linh trở nên độc ác, ngang ngược cũng là có lý do. Lúc kết truyện, tôi mới tiết lộ quá khứ của cô ấy và đa phần độc giả đều tỏ ra cảm thông.
Sau khi ném chiếc túi xách lên bàn, tôi nằm sấp trên sô pha. Từ phía sau truyền đến cảm giác dễ chịu.
Diệp Tử Phong rất thích hợp làm một kẻ hầu hạ, anh biết tôi mỏi nên chủ động matxa cho tôi trước cả khi tôi yêu cầu.
Thực ra, những lúc anh làm Triệu Hương Linh cảm thấy hài lòng, cô ấy vẫn tặng cho anh một nụ hôn khen thưởng.
Có điều, tên nam chính này rất chán ghét mấy nụ hôn đó, và cảm giác chung đụng thể xác hàng đêm với cô khiến anh ghê tởm chính bản thân mình.
Bàn tay to và nóng bỏng của người đàn ông trượt từ bả vai xuống eo tôi. Cảm giác thoải mái dần được thay thế bằng sự bất an và hoảng loạn.
Cảm nhận được hơi thở nóng rẫy của anh đang phả vào tai và mặt mình, tôi vội mở to mắt.
- Đêm nay tôi mệt, không cần. Anh về phòng ngủ đi. – Tôi dùng tay đẩy gương mặt đẹp trai ra, cản nụ hôn gần rơi xuống trên môi mình.
Tôi cựa mình, ngồi dậy, với tay lấy túi xách rồi đi lên lầu, vào phòng tắm. Làn nước ấm giúp tâm hồn tôi thư thả hơn.
Có lẽ tôi nên có những quyết định sớm để đảm bảo cho mình một cuộc sống tốt, không giàu có nhưng đủ ăn, đủ mặc.
Mệt mỏi khiến tôi thiếp đi lúc nào không hay, khi tôi tỉnh dậy, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đập vao mắt khiến tôi suýt chút nhảy dựng lên.
Diệp Tử Phong đang khom người, bàn tay thô ráp đặt lên vai tôi.
- Anh làm gì ở đây? – Tôi vô thức dùng hai tay ôm lấy thân mình, nhỏ giọng hỏi.
- Tôi đem nước ấm đến cho cô chủ thì phát hiện cô ngủ quên trong này. – Diệp Tử Phong thu tay lại, đứng thẳng lưng.
- Ra ngoài đi. – Tôi xua tay ra hiệu.
Khoảnh khắc Diệp Tử Phong quay lưng, tôi cũng gượng đứng lên nhưng hai chân đột nhiên tê cứng, mất hết cảm giác.
Tôi rên lên một tiếng rồi ngã trở lại trong bồn, nước mang theo bọt xà phòng văng tung tóe.
- Cô chủ, có sao không?
Không đợi tôi trả lời, Diệp Tử Phong đã bế tôi ra ngoài. Tôi đông cứng vì quá xấu hổ nhưng chẳng thể phản kháng. Cơ thể tôi trần trụi trước mặt anh, không có lấy một mảnh vải che.
Anh nhẹ nhàng đặt tôi lên ghế, cầm vòi hoa sen rửa sạch xà phòng trên cơ thể tôi rồi quấn khăn, bế tôi ra ngoài. Mọi thứ đều rất nhanh chóng.
- A, đau. – Tôi rên lên khi vừa thử duỗi chân.
- Đừng cử động.
Anh cúi đầu, cố định chân tôi rồi xoa bóp cho tôi, hết chân phải lại đến chân trái. Những vết chai sần trên tay anh chạm vào làn da mỏng manh của tôi khiến trái tim tôi ngứa ngáy và ấm áp, có chút buồn len lỏi.
- Được rồi, hết tê rồi, anh về phòng ngủ đi. – Tôi thu chân lại, lắc lắc mấy cái, tỏ vẻ hài lòng.
- Để tôi mặc đồ cho cô chủ.
- Không cần, mau đi đi.