Thay Đổi Số Phận Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 21: Kiếm Tiền - 1
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:50
Tôi vẫn làm bữa sáng cho Triệu Hương Linh nhưng không làm phần cho mình. Tôi không muốn ăn.
Có lẽ tôi nên suy nghĩ lại về đề nghị của ông chủ quán rượu. Ông ta cần một số lượng lớn nam tiếp viên có ngoại hình đẹp như tôi để phục vụ rượu cho các quý bà, quý cô lắm tiền nhưng chồng con, nhân tình bận bịu, không có thời gian dành cho họ.
Nếu tôi cứ phụ thuộc vào tiền của cô ấy, tôi sẽ không có tư cách trở thành bạn trai đúng nghĩa và làm chồng cô ấy.
- Phần của anh đâu? – Giọng nói khàn khàn của cô ấy cất lên khi tôi đang lau dọn sàn bếp.
- Tôi không muốn ăn món này, lát nữa, tôi sẽ ra ngoài ăn. Không phải cô đã cho phép tôi tự quyết định mình sẽ ăn gì hay sao? – Tôi quay lại, nhìn vào mắt cô ấy và nói.
- Đúng vậy. Tùy anh.
Gương mặt Triệu Hương Linh vẫn lạnh lùng như vậy. Có lẽ tôi đã quá tự tin khi nghĩ rằng theo thời gian chung đụng thể xác, cô ấy đã yêu tôi nên có những thay đổi.
Tôi vẫn là một người hầu thấp kém trong mắt cô gái này và chỉ được cô ấy âu yếm mỗi khi cùng nhau lăn lộn trên giường.
- Cô chủ có cần mua gì không? Bây giờ tôi sẽ đi chợ. – Tôi tháo bỏ tạp dề, miệng hỏi nhưng mắt không nhìn cô ấy.
- Không. À, mua thuốc tránh thai cho tôi.
Sau khi khóa cổng cẩn thận, tôi lái xe đi. Chợ cũng gần nên chẳng mấy chốc, tôi đã đến nơi. Những người bán hàng ở đây đã quen mặt tôi, mỗi khi thấy tôi, họ đều ân cần hỏi han về bệnh tình của mẹ tôi và cho tôi thêm thức ăn, bảo tôi lén Triệu Hương Linh và nấu mấy món ngon cho mẹ mình.
Tôi không hiểu sao mọi người đều mặc định xấu về cô ấy. Cô gái của tôi là người tốt, ngoại trừ tâm lý có chút bất ổn thì cô ấy chưa bao giờ để mẹ tôi và tôi phải đói.
Cô ấy bắt nạt tôi nhưng lại luôn bảo vệ tôi khi có ai đó ở trường lên tiếng sỉ nhục tôi. Phải, tôi cũng muốn như vậy. Tôi muốn làm con ch.ó trung thành của cô ấy.
- Triệu Hương Linh đối xử rất tốt với tôi và mẹ tôi, cô ấy đã trả tiền để mẹ tôi dùng những loại thuốc tốt nhất và ăn những món ngon nhất. – Tôi mệt mỏi giải thích thêm một lần nữa. Tôi không nhớ mình đã nói điều này với họ bao nhiêu lần rồi.
- Không cần phải như vậy. Cháu không cần phải cố gắng nói tốt về cô gái đó. – Người bán hàng tỏ vẻ cảm thông và đáp.
Tôi mặc kệ bà ấy và tiếp tục đi mua những thứ cần thiết để dùng trong hai ngày rồi lái xe về nhà. Tôi không có thời gian đi chợ thường xuyên nhưng tôi không muốn trữ đông quá nhiều thức ăn, tôi muốn cô gái của tôi được ăn đồ tươi ngon và đủ dinh dưỡng.
Trưa đến, Triệu Hương Linh uể oải ngồi vào bàn, chờ đợi. Tôi nhanh chóng bày biện thức ăn trước mặt cô ấy rồi ngồi xuống, cùng cô ấy dùng bữa.
- Cô chủ, vì ban đêm cô không cần tôi phục vụ nữa nên xin phép cô cho tôi đến bệnh viện chăm mẹ. – Tôi trao đũa vào tay cô ấy và đề nghị.
- Anh không học bài sao? Đến đó thì làm sao tập trung học được. – Cô ấy cau mày, tỏ vẻ hung dữ.
- Tôi có thể học ở đó mà, cô yên tâm.
- Được, tùy anh.
Tôi thấy đôi mắt cô ấy hiện lên vẻ dỗi hờn, cũng có thể là do tôi nhìn nhầm. Cô ấy luôn ở vị trí của một công chúa, dù là một công chúa thất sủng, sao có thể dỗi hờn với một kẻ mang phận tôi tớ như tôi chứ. Tôi biết rõ vị trí của mình nhưng yêu một ai đó là bản năng và tôi không kiềm chế được.