Thay Đổi Số Phận Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 22: Kiếm Tiền - 2
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:50
Khi bóng tối buông xuống và bữa ăn vừa kết thúc, tôi pha một ly sữa cho Triệu Hương Linh, dặn dò cô ấy uống trước khi đi ngủ rồi rời nhà. Tôi đã nói dối cô ấy, tôi chỉ ghé bệnh viện thăm mẹ mình một lúc rồi sẽ đến quán bar làm việc.
- Hôm nay Hương Linh không tới cùng con sao? – Mẹ tôi đón lấy ly sữa và hỏi.
- Cô ấy bận học ạ. Lần đó, chắc là tâm trạng tốt nên mới muốn đến đây. – Tôi đáp.
- Mẹ biết chứ? Con bé là cành vàng lá ngọc. Chỉ là đôi khi nhớ lại quãng thời gian khi hai đứa con còn nhỏ, con bé hoạt bát, đáng yêu và rất quấn mẹ.
Tiếng thở dài của mẹ làm trái tim tôi như rơi vào bóng tối của quá khứ, nơi đó có những ngày vui vẻ đầy nắng và cũng có những ngày bão bùng mưa giông. Cô gái nhỏ đáng yêu ấy đã hoàn toàn thay đổi sau biến cố quá lớn của cuộc đời.
- Thôi, mẹ ngủ đi nhé, con phải về đây. – Tôi đứng dậy, chỉnh lại tấm chăn đắp trên người mẹ và nói.
- Ừ, con về đi. Đi đường cẩn thận.
Khi ra tới hành lang, tôi dừng lại, ngoảnh đầu nhìn căn phòng mẹ mình đang nằm. Bác sĩ đã thông báo thời gian vàng để làm phẫu thuật cho mẹ tôi và số tiền là một con số không hề nhỏ.
Tuy Triệu Hương Linh đưa cho tôi rất nhiều tiền và tôi cũng đã kiếm được thêm một ít từ việc mua cổ phiếu nhưng vẫn còn thiếu một khoản nữa.
Tôi không thể nấu cho người tôi yêu những bữa ăn thiếu dinh dưỡng và tôi không đành lòng nhìn cô ấy dùng chiếc điện thoại bị nứt màn hình nhưng chẳng dám mua cái mới, không đành lòng khi nhìn thấy ánh mắt cô ấy lấp lánh khi nhìn chiếc váy hay đôi giày có giá không mấy đắt nhưng rồi chỉ nhìn mà không mua.
Khi tôi vừa đặt chân vào quán bar, người quản lý đã nhanh chóng dúi vào tay tôi bộ đồng phục rồi hối tôi mau đi thay. Chỉ là quần âu đen và áo sơ mi trắng thôi.
Nơi đây là chốn ăn chơi thuộc hàng xa hoa nhất ở thành phố này. Khách hàng đến đây đa phần là giới trẻ và tầng lớp trung niên. Dạo gần đây, khác hàng nữ chiếm số lượng lớn nên chủ quán cũng bắt thị hiếu rất nhanh, tuyển số lượng lớn nam phụ vụ cùng người mẫu nam để thu hút các quý cô.
- Tuyệt đấy anh bạn, thật đẹp trai. Tôi cá là lượng khách nữ sẽ tăng vọt sau hôm này đấy. Cố gắng làm tốt, thu hút khách cho quán bar rồi tôi sẽ đề xuất ông chủ tăng lương cho cậu. – Người quản lý vỗ vào vai tôi và nói.
- Vâng, cảm ơn ông.
Mẹ tôi nói tôi có gương mặt giống ba tôi. Tôi có nên cảm ơn ông ta vì đã di truyền cho tôi những đường nét hoàn hảo này không? Giờ đây, tôi đang dựa vào khuôn mặt này để kiếm tiền.
- Chúc các quý cô có một buổi tối vui vẻ. – Tôi đặt chai rượu lên bàn và nói.
- Ôi, đẹp trai quá. Anh là nhân viên mới sao? – Một cô gái lên tiếng hỏi.
- Vâng, thưa cô.
- Này, bạn tôi đang thất tình, nếu anh làm cô ấy vui vẻ thì tiền không là vấn đề đâu.
- Xin lỗi, tôi chỉ là nhân viên phục vụ, cô có thể xem xét các người mẫu nam ở đây.
Tôi chỉ lên sàn nhảy, nơi những anh chàng cao, to, đẹp trai, cơ bắp săn chắc, đang lắc lư theo điệu nhạc giữa tiếng reo hò của các cô gái. Những chiếc áo sơ mi trắng họ mang không hề cài nút, để lộ tám múi bụng gợi cảm.
Tôi không rõ Triệu Hương Linh có đến nơi này chưa? Chắc là có rồi. Không biết cô ấy có từng gọi người mẫu nam không? Chắc là không đâu nhỉ? Cô ấy có tôi rồi mà.
Tuy dạo này cô ấy xa lánh tôi, không muốn cùng tôi lăn lộn nhưng cô ấy cũng đâu có qua đêm bên ngoài. Chết tiệt, tôi muốn biết cái đêm đó cô ấy và Trương Quý Khải đã cùng nhau đi đâu.