Thay Đổi Số Phận Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 58: Sát Cánh Bên Nhau - 2
Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:22
Con đường dẫn vào phòng bệnh vẫn như mọi khi nhưng lần này, tôi không còn mang theo tâm trạng buồn và nặng nề nữa bởi bên cạnh đã có thêm một người.
Khi thấy tôi và Triệu Hương Linh xuất hiện, ánh mắt mẹ tôi liền tập trung vào đôi bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi.
Tôi biết mẹ tôi thương cô gái nhỏ này không khác gì thương tôi và tôi tin khi biết chúng tôi là một đôi, tinh thần của bà sẽ cải thiện, có thêm ý chí sinh tồn.
- Tử Phong…
- Vâng, con và Triệu Hương Linh đang hẹn hò ạ. Cô ấy đã cho phép con làm bạn trai cô ấy. – Tôi gật đầu, lên tiếng xác nhận mối quan hệ này.
Khoảnh khắc quay sang người bên cạnh, trái tim tôi tan thành vũng nước khi thấy cô gái nhỏ ngượng ngùng cúi đầu, vành tai đỏ lên dưới ánh điện. Đây là lần hiếm hoi tôi thấy cô ấy lộ ra vẻ xấu hổ này.
- Có đúng không, cô chủ? – Mẹ tôi cẩn thận hỏi.
- Vâng ạ. – Triệu Hương Linh gật đầu, đáp khẽ.
Giây phút cô ấy vừa dứt lời, mắt mẹ tôi ánh lên niềm hạnh phúc khó tả, có vẻ như bà suýt khóc.
Triệu Hương Linh rời khỏi tay tôi, tiến đến và ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay chai sần của mẹ tôi. Tôi dám chắc đây là cảnh tượng ấm lòng và đẹp nhất mà tôi từng thấy trong đời mình.
- Mẹ. – Cô ấy dịu dàng gọi.
- Cô… cô chủ… - Mẹ tôi xúc động, đôi mắt bà đỏ hoe.
- Từ bây giờ, chúng ta là người một nhà. Và xin mẹ hãy vì con và anh ấy mà cố gắng điều trị, đừng buông bỏ hy vọng. Chúng con cần mẹ. Chúng con đã không còn người thân nào khác ngoài mẹ, vì vậy xin hãy cố gắng.
- Được… được. Tôi… mẹ sẽ cố.
Tôi quay mặt đi, lau khô giọt nước mắt vừa tràn qua khóe mi. Chỉ cần được làm người đàn ông của người con gái này thì mọi đau khổ và bất công mà tôi phải chịu đựng trong quá khứ đều xứng đáng.
- Con có mua ít hoành thánh, mẹ ăn thêm nhé.
Nói rồi, Triệu Hương Linh quay lại nhìn tôi. Lúc này, tôi mới sực nhớ, vội vàng đặt hộp hoành thánh lên bàn, mở nắp và đưa cho cô ấy.
Nhìn cách cô ấy thổi nguội và đút cho mẹ tôi ăn, tôi hoàn toàn không nhận ra cô ấy chính là cô tiểu thư kiêu kỳ, đỏng đảnh, chẳng biết chăm sóc cho người khác. Không kiềm lòng được, tôi lấy điện thoại ra, chụp lại khoảng khắc này.
Sau khi cho mẹ ăn xong và trò chuyện cùng bà một lúc, chúng tôi ra về. Thể theo ý của Triệu Hương Linh, tôi đưa cô ấy dạo một vòng quanh thành phố lấp lánh ánh đèn trên chiếc xe này lần cuối.
- Tử Phong, anh có tâm sự gì sao? Em thấy anh hơi buồn. – Cô ấy đưa tay tắt bản nhạc đang phát và hỏi.
- Không có gì. Chỉ là… anh tự hỏi, có phải anh đang kéo em xuống không?
- Anh buồn vì chiếc xe sắp đổi chủ à? Anh không thấy là nó rất tốn kém sao? Xăng cộ, thuế phí. Nếu anh thấy em thực dụng thì em đành chịu nhưng chính xác là em đang tính đến những khoản chi phí không cần thiết đó.
- Anh hiểu rồi.
Chiếc xe tiếp tục lao đi trên đường, những ngọn đèn vàng cuộn dần về phía sau như nhắc nhở tôi hãy bỏ lại quá khứ để bước tiếp về tương lai. Tôi không thấy cô ấy thực dụng, đó gọi là thực tế.
Sau khi ăn một ly kem lạnh, chúng tôi về nhà. Bây giờ, phòng ngủ của Triệu Hương Linh cũng là phòng ngủ của tôi, chúng tôi dự định sẽ biến phòng ngủ của tôi thành phòng học.
Tôi thấy mình thật mâu thuẫn, rõ ràng tôi đã mơ và đang phấn đấu để có một căn nhà khang trang, nằm ngay vị trí đắc địa của thành phố nhưng lại buồn vô cùng khi nghĩ đến việc phải rời xa căn nhà cũ này. Phải chăng vì nó chứa quá nhiều kỷ niệm.
Đang khi tôi mải suy tư, nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ đen kịt thì Triệu Hương Linh trở mình, nũng nịu rúc vào lòng tôi.
- Xoa lưng cho em, em mỏi quá, khó ngủ.
- Được. – Tôi vội đặt tay lên tấm lưng mảnh mai, nhẹ nhàng xoa bóp. Tôi đoán cô ấy nhức mỏi vì thời tiết thay đổi.
