Thay Đổi Số Phận Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 59: Dự Đoán Tương Lai - 1
Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:22
Khi bình minh đến, tôi lặng lẽ rời giường, chuẩn bị bữa sáng rồi lái xe đến tiệm rửa xe gần đó. Tôi muốn chiếc xe sạch để trông còn mới, không có lý do cho người mua ép giá thêm nữa.
Lúc tôi quay lại, người mua xe cũng đã đến nhà, đang ngồi trong phòng khách.
Sau khi kiểm tra xe, các thủ tục mua bán diễn ra nhanh chóng. Triệu Hương Linh đẩy cọc tiền về phía tôi, bảo tôi đếm lại. Cầm cọc tiền lớn trên tay mà tôi chẳng thấy vui chút nào. Cô ấy cũng có vẻ hơi buồn dù rằng miệng luôn nở nụ cười thật tươi với khách.
- Đủ rồi. – Tôi nói sau khi đếm xong.
Triệu Hương Linh gật đầu rồi mỉm cười với khách thay cho lời xác nhận rồi cùng tôi tiễn họ ra về. Chúng tôi đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe chỉ còn là một chấm nhỏ.
Khoảnh khắc chiếc xe hoàn toàn biến mất, cô gái nhỏ quay lại, vùi đầu vào lòng tôi. Tôi không biết nói gì, chỉ có thể vỗ về trên tấm lưng gầy như một lời an ủi.
- Em chưa ăn sáng đúng không, vào ăn đi, trễ quá rồi. – Tôi đẩy cô ấy ra, dịu dàng nói.
- Ừm. Đi thôi. Ăn xong, chúng ta còn phải đi học.
Lúc chúng tôi rời nhà, ánh nắng đã nhuộm vàng thành phố. Chiếc xe lăn bánh qua những ngã đường quen thuộc rồi rẽ vào cổng trường đại học.
- Không xuống sao? – Tôi hỏi.
- Không, chở em vào bãi đậu xe rồi em sẽ cùng anh vào lớp.
Tôi không thể kiềm được tiếng cười hạnh phúc khi nhận ra cô ấy đang muốn công khai mối tình này trước mọi người.
Sau khi đẩy xe vào hàng lối ngay ngắn, tôi đưa tay ra. Triệu Hương Linh tủm tỉm cười rồi đặt bàn tay trắng non, bé nhỏ vào. Tôi không dám nắm chặt, sợ cô ấy bị đau, chỉ trở tay và đan các ngón tay mình vào tay cô ấy.
- Gì vậy? Hương Linh, sao cậu lại nắm tay anh ta? – Đường Thi đột nhiên xuất hiện, nhìn chằm chằm vào bàn tay đan nhau của chúng tôi và hỏi.
- Từ hôm nay, anh ấy là bạn trai tớ. – Triệu Hương Linh đáp, giọng đầy tự hào.
- Thật sao? Chắc là hôm qua tớ say quá, chưa kịp tỉnh rượu nhỉ? – Đường Thi lộ rõ vẻ hoang mang, vỗ trán, nheo mắt mấy lần.
- Là thật. Tớ yêu Tử Phong, từ nay sẽ ở bên anh ấy.
Trong khi cô nàng Đường Thi còn đang ngơ ngác thì Triệu Hương Linh đã kéo tôi ra khỏi bãi đỗ xe.
Như tôi đã dự đoán, chúng tôi trở thành tâm điểm chú ý chỉ vì cái nắm tay này. Mọi người đều biết tôi là nô bộc của cô ấy, luôn đi sau cô ấy vài bước chân. Bây giờ thấy chúng tôi sóng đôi cùng nhau, họ ngạc nhiên cũng đúng.
Qua hết hai ngày, quán ăn cũng đã mở cửa bán lại. Sau bữa cơm chiều, tôi đưa Triệu Hương Linh đi làm. Công việc này tương tự như công việc phục vụ trong quán bar nên tôi không hề bỡ ngỡ.
Trời càng tối thì số lượng khách càng tăng lên. Chúng tôi phải bày thêm bàn và ghế ra tận vỉa hè cho họ ngồi. Ai cũng thoăn thoắt như con thoi và tôi thậm chí không có thời gian để nhìn xem cô gái của tôi đang phục vụ cánh bên nào.
Vừa cười nói, mời chào, vừa tư vấn thức ăn, giới thiệu món ăn cho khách nên chẳng mấy chốc mà cổ họng tôi khô khốc. Thế là, tôi tranh thủ chạy vào góc khuất uống nước.
- Hôm nay đột nhiên quán đông bất thường, chắc tại có anh.
Giọng nói ngọt ngào xen giữa tiếng thở hổn hển vang lên sau lưng khiến tôi nhanh chóng quay đầu nhìn. Tuy gương mặt cô ấy mồ hôi nhễ nhại nhưng nụ cười đó lại có tác dụng tiếp thêm sức lực cho tôi.
- Em uống nước không? – Tôi hỏi.
- Có.
Tôi rót ly nước, trao cho cô ấy và cô gái đáng yêu nhận lấy, đồng thời thấm đi những giọt mồ hôi trên trán tôi. Trong vài giây ngắn ngủi nhưng cũng đủ cho chúng tôi động viên nhau qua ánh mắt và hành động.
