Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa! - Chương 93: Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa!
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:58
Lời nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai, dưới tay thì da thịt mềm mại dụ dỗ người. Ánh mắt của Từ Nam Nho trầm xuống, đột nhiên bế ngang cô đi vào phòng.
Dịch Tích ngạc nhiên kêu lên, lúc phản ứng lại chuyện gì đang diễn ra thì đã bị đè trên giường.
Mái tóc dài xõa tung trên giường, cực kỳ quyến rũ.
Anh trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt thâm trầm.
Từ Nam Nho duỗi tay xoa mặt Dịch Tích, trong lòng nghĩ rằng rõ ràng trong đôi mắt cô ấy là muốn trốn chạy, nhưng lại cố tình tỏ vẻ bình tĩnh.
Cô vẫn luôn thích làm bộ bình tĩnh, nhưng anh biết, thật ra thì cô không có can đảm.
“Anh, anh muốn làm gì?” Dưới ánh đèn, Dịch Tích nhướng chân mày lúc này đã nhuốm màu phong tình vô hạn.
Từ Nam Nho mím môi: “Ừm”.
Dịch Tích: “A?”
Một giây sau, anh ném đi đồ lót mà anh vừa tháo ra.
Muốn làm gì?
Muốn làm.
Lần đầu tiên hằn sâu trong trí nhớ, làm cho trong lòng Dịch Tích dâng lên một tia sợ hãi trước khi anh bắt đầu. Nhưng cô suy nghĩ nhiều rồi, Từ Nam Nho vẫn đang tỉnh táo thì sao nỡ xuống tay tàn nhẫn với cô như vậy.
Anh nhẹ nhàng xoa bóp, tiếng rên rỉ tràn ra.
Cô phát hiện, thì ra việc này còn có thể tiến hành như vậy…
Thoải mái làm cho người khác ngượng ngùng đỏ mặt, nhịn không được mà muốn càng nhiều.
Ngay lúc cô như đang ngâm mình trong suối nước nóng, một bàn tay đột nhiên từ thế giới kia kéo cô ra khỏi đó.
Bỗng nhiên anh tiến vào, làm cho cô đột nhiên mở to mắt: “A…”
Thì ra là vẫn còn đau!!!
“Tại sao không báo trước em một tiếng!”
“Làm sao để thông báo cho em”.
Dịch Tích ôm eo anh: “Trước hết đừng có nhúc nhích, trước hết đừng có nhúc nhích!”
Đúng thật là Từ Nam Nho không động đậy, phía sau lưng anh đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Anh cố gắng làm bản thân bình tĩnh, nhưng chỗ kia lại mềm mại chật hẹp như vậy, làm anh cảm thấy một giây sau có hóa thành tro bụi thì cũng đáng giá.
“Dịch Tích… …”
“Thầy ơi em đau, căng c.h.ế.t rồi”.
Tiếng khóc hờn dỗi vang lên ngắt quãng, miệng của Từ Nam Nho vô cùng khô khốc, giằng co giữa việc có nên tiếp tục hay không.
“Anh, anh ra ngoài… …”
Rốt cuộc thì vẫn đau lòng cô.
Nhưng không ngờ rằng, anh vừa mới lui ra được một nửa, hai cái chân mảnh khảnh của cô kẹp lấy eo anh.
Từ Nam Nho cứng đờ, trong nháy mắt cả người đều cảm giác muốn nổ mạnh, độ ấm trên da thịt như một đốm lửa thiêu đốt tâm trí, cũng đẩy dục vọng lên đến đỉnh điểm.
Lần này, sao anh còn nhịn được?
“Không, không được đi!” Dịch Tích cắn răng, “Em cũng không tin là bà đây ngay cả cái này cũng không chịu được, anh… … A!”
Bỗng nhiên đẩy vào.
Giọng nói trầm thấp từ tính của Từ Nam Nho vang lên bên tai: “Là em nói”.
… …
Đêm dài đằng đẵng, người dưới ánh đèn quấn quýt không rời.
Người cô đơn như anh, cuối cùng thì đêm nay cũng được ôm cô vào lòng.
Vào buổi sáng ngày hôm sau, lúc tỉnh giấc đã bị người nào đó ôm chặt trong lòng, Dịch Tích giãy giụa một chút, người sau lưng cứ vậy mà bị đánh thức.
“Đi đâu”. Giọng nói của Từ Nam Nho lúc vừa ngủ dậy có chút khàn khàn, anh cọ cọ ở đầu vai cô, cánh tay càng siết chặt hơn.
Hai người ở trong chăn không mảnh áo che thân, một động tác này của anh càng làm cho hai người dính sát vào nhau.
Dịch Tích ngẩng đầu nhìn thấy trên tủ đầu giường có áo mưa đã bị xé ra, cô nhướng mày nói: “Này bạn, tôi có thể hỏi chút là sao trong phòng lại có thứ này”.
Ngày hôm qua mơ mơ màng màng đã quên mang vào, bây giờ mới đột nhiên bừng tỉnh. Nhưng mà người sau lưng bình tĩnh, im lặng không nói.
Dịch Tích tiếp tục châm chọc: “Ồ, thì ra là người nào đó đã sớm có chuẩn bị, mặt người dạ thú nha”.
“...”
“Chậc chậc, đúng là nhìn không ra”.
Từ Nam Nho ho một cái, lúng túng nói: “Ngủ”.
Dịch Tích: “Em muốn dậy”.
Từ Nam Nho không buông tay: “Hôm nay là cuối tuần”.
“Vậy em cũng muốn dậy, em còn nhiều việc phải làm”.
“Còn sớm”.
“Sớm sao?” Dịch Tích vươn tay lấy đồng hồ: “Đã 9 giờ rồi, không còn sớm nữa”.
Từ Nam Nho ôm cô không nói chuyện.
Dịch Tích khó khăn lật người lại đối diện anh.
“Thầy à, anh đang làm trễ giờ làm của em”.
Từ Nam Nho rủ mắt nhìn cô: “Ừm, vậy trễ đi”.
“Này, cuối cùng là em bị mất tiền, anh đền à”.
“Anh đền”.
“...” Dịch Tích gối đầu lên cánh tay anh, tìm góc độ thích hợp nhất, “Dáng vẻ của đám nhà giàu mới nổi, nói xem tiền nhàn rỗi của anh từ đâu mà có”.
Từ Nam Nho: “Tiền nhàn rỗi?”
“Lại không cần tiền gia đình, anh chỉ làm thầy giáo mà kiếm đâu ra nhiều như vậy”. Dịch Tích nghĩ nghĩ, “Nghe nói giáo viên ở đại học đều có nghề phụ, anh làm cái gì”.
Từ Nam Nho: “Đó chính là tiền nhàn rỗi mà em nói”.
“Nói đi”.
Từ Nam Nho nhìn dáng vẻ phấn khởi của cô: “Có một số thì vứt cho hạng mục của Chu Hưng Trạch bọn họ, còn một số, cổ phiếu”.