Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa! - Chương 94: Thầy Từ, Đừng Đùa Nữa!
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:59
“Cổ phiếu?” Dịch Tích, “Nhìn không ra, anh cũng biết chơi cái này”.
Dịch Tích lại nghĩ nghĩ: “Vậy chắc là anh rất lợi hại ở mặt này, gần đây nhìn trúng cái nào rồi, chia sẻ chút”.
Từ Nam Nho nhéo mặt cô, nhàn nhạt nói: “Nhìn trúng cái cổ phiếu là em”.
“...”
**
Từ sau đêm đó, Dịch Tích bị Từ Nam Nho gọi đến phòng ngủ thêm vài lần.
Sau đó thì Dịch Tích cực kỳ hoảng sợ.
Đêm đó, Từ Nam Nho đi ra khỏi phòng sách: “Khuya vậy rồi còn chưa ngủ, qua đây”.
Dịch Tích đang xem tivi ở phòng khách, nghe thấy giọng anh liền nhảy lên: “Em về phòng đây!”
Cô chạy rất nhanh, Từ Nam Nho thấy cô đóng sầm cửa phòng trước mặt anh.
Từ Nam Nho: “……”
Từ Nam Nho đứng tại chỗ một lát, nghi hoặc đi lên gõ cửa phòng cô.
Gõ hai cái, cửa mở một chút, Dịch Tích ở phía sau cửa ló ra nửa khuôn mặt.
Từ Nam Nho: “Em làm gì”.
Dịch Tích: “Đêm nay em ngủ một mình”.
Từ Nam Nho: “Đến phòng anh đi”.
“Không”.
“Dịch Tích”. Giọng nói đang bình tĩnh có mùi vị cảnh cáo.
“Không không, ngủ với anh thì chất lượng giấc ngủ quá kém, anh luôn không cho em ngủ!”
Từ Nam Nho nghẹn lại, ngay lập tức á khẩu không trả lời được.
Dịch Tích trừng anh: “Hôm nay em ngủ một mình, anh không được đụng vào em”.
Từ Nam Nho hắng giọng: “Buổi tối không đụng vào em”.
Dịch Tích: “Em mới không tin, tối hôm qua anh cũng nói vậy”.
Vì tối hôm qua tin tưởng “lời hứa hẹn” của anh, kết quả là, lăn lộn đến mức thiếu chút nữa buổi sáng hôm nay không thể bò dậy.
“Anh ngủ với Chiêu Tài đi, ngủ ngon!”
Dịch Tích không chút do dự đóng cửa.
Từ Nam Nho đứng ở cửa phòng một lát. Lúc này, Dịch Chiêu Tài lười biếng đi ra khỏi phòng sách.
Anh im lặng một lát, quỳ xuống sờ vào lưng nó.
“Meo~”
“Cô ấy bảo tao ngủ chung với mày”.
“Meo~”
“Tao không ngủ chung với mày”.
“Meo?”
“Mày sẽ rụng lông”.
“Meo…”
Dịch Chiêu Tài: cô ấy còn biết rụng tóc!
Hai ngày nay Từ Nam Nho có chút bận, lúc Dịch Tích về đến nhà thường không thấy bóng dáng anh.
Nhưng mà khó có dịp hôm nay thấy giày của anh ngay cửa. Dịch Tích đi vào nhà, nhìn xung quanh: “Thầy ơi có nhà không?”
Không ai trả lời.
“Từ Nam Nho?”
Vẫn là không ai trả lời.
Dịch Tích đi vào phòng anh mới nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Thì ra là đang tắm.
Dịch Tích sáng tỏ, vừa định đi ra khỏi cửa thì nghe thấy điện thoại anh đặt trên giường vang lên.
Cô đi đến nhìn thử, trên màn hình viết: Ngô Điềm (Thị Trường).
“Thầy ơi điện thoại anh reo này!”
Chắc là mơ hồ nghe được giọng cô, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại. Dịch Tích lại nói thêm lần nữa: “Học trò của anh gọi này, lớp Thị Trường, là Ngô Điềm!”
“Em nghe đi”. Giọng nói của Từ Nam Nho ở phòng tắm truyền ra.
Dịch Tích “ừ” một tiếng, cầm lấy điện thoại không ngừng reo.
Lướt qua để bắt máy nghe, Dịch Tích chưa kịp mở miệng thì đầu bên kia đã nhanh chóng nói: “Thầy có phải chưa xem thư em để trong phòng làm việc của thầy không…”
Thư? Dịch Tích có một đầu dấu chấm hỏi, đầu năm nay còn có người viết thư sao.
“Nếu không thì em gọi lâu như vậy mà thầy cũng không bắt máy… Thầy à, em biết thầy cho rằng em còn nhỏ tuổi, cũng biết là thầy chắc chắn sẽ không thích em là học trò, nhưng mà, nhưng mà thêm hai năm nữa thì em tốt nghiệp rồi, thầy có thể đợi em không”.
Dịch Tích: “...”
“Thầy, sao thầy không nói chuyện… Thầy, có phải thầy cảm thấy em rất phiền không”.
Cửa phòng tắm mở ra, Dịch Tích đứng im trong chốc lát, vô thức cúp máy.
Từ Nam Nho vừa lau tóc vừa đi tới: “Sao vậy?”
Dịch Tích ho một cái, vứt điện thoại lên giường anh: “A? Không sao hết mà? Cuộc gọi từ học trò anh”.
“Cúp rồi?”
“Cúp rồi”.
“Ừ”.
Dịch Tích đi tới cửa phòng lại dừng lại: “Sao anh không hỏi em cô ấy nói gì”.
Từ Nam Nho nhìn cô, dường như mới nghĩ tới việc này: “Nói gì rồi?”
Dịch Tích nhướng mày, hỏi ngược lại: “Thầy với Ngô Điềm này có quen thân không”.
Từ Nam Nho: “Nhớ”.
Nhớ… Anh học sinh nào mà chẳng nhớ rõ.
“Trong lớp anh dạy?”
“Ban cán sự lớp Thị Trường”.
“Ban cán sự à, chắc thành tích khá tốt”.
“Ừ, là đứa trẻ khá nghiêm túc”.
Dịch Tích nghe anh khen cô ấy, tóc cũng sắp dựng lên: “Nghiêm túc? Nghiêm túc bao nhiêu? Mỗi ngày chạy đến phòng làm việc của anh hỏi chuyện? Hay là trực tiếp gọi điện để hỏi anh?”
Từ Nam Nho dừng một chút: “Cũng không hẳn là mỗi ngày”.
“Không phải mỗi ngày cũng là thường xuyên rồi”.
“Cũng không thường xuyên lắm”.
“Vậy là ngẫu nhiên rồi”.
“...”
“Xùy, học sinh bây giờ đúng là không có kỷ luật, anh nói xem các cô ấy có cần nghiêm túc học hành không? Ba mẹ đưa bọn chúng đến trường để làm gì?” Dịch Tích vừa lảm nhảm vừa đi ra ngoài, “Gì mà ban cán sự chứ, học hành thì không lo, toàn nghĩ vớ vẩn…”
Sau khi đi ra ngoài, Dịch Tích xoay lại nhìn anh: “Anh còn ngây ra đó làm gì, mau chóng qua đây ăn cơm, nguội rồi thì em mặc kệ đấy”.
Ngữ khí của Dịch Tích có thể nói là cực kỳ không tốt.