Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 56
Cập nhật lúc: 25/12/2025 07:53
Nhưng nếu muốn rèn được loại tốt thì nguyên liệu vừa khó kiếm lại còn đắt đỏ.
Cũng may Tô Tái Tái có thiên phú trong bùa chú, có thể tạo ra bùa nâng cấp nên cho dù là thứ đồ sắt bình thường nhất thì chỉ cần luyện hóa chung với bùa chú của Tô Tái Tái là có thể gia tăng uy lực tương ứng của nó.
Nhưng bùa của Tô Tái Tái chỉ có tác dụng tăng thương tổn thôi chứ nếu bản thân chất liệu của luyện khí chỉ ở mức bình thường thì cũng uổng.
Nhiều lắm thì có thể kiên trì thêm chút thời gian dưới tác dụng của bùa nâng cấp.
Giống như của Tô Hồng Bảo vậy, không cẩn thận cái là gãy ngay.
Giờ tiểu sư thúc đã ở đây, còn không mau nhân dịp cô còn đang ở trên núi đòi ít bùa chú để mà luyện mấy thứ?
Hơn nữa, chẳng mấy chốc mà cậu ấy sẽ phải học sang luyện đan, đến lúc đó cũng cần đến bùa chú của tiểu sư thúc mà!
“Ồ…” Tô Tái Tái ngân giọng, ra vẻ “Sư thúc còn tưởng là có chuyện gì”.
“Lát nữa con qua chỗ sư thúc lấy bùa chú nhé, lần này xuống núi nên sư thúc làm nhiều chút, chắc là đủ cho con dùng đấy.” Tô Tái Tái quen miệng nói.
Như thể đống bùa chú kia chỉ là thứ đồ gì đó tầm thường mà thôi.
“Cảm ơn tiểu sư thúc!” Tô Hồng Bảo vui vẻ cảm ơn Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái tùy ý phất tay, như thể đột nhiên nhớ ra cái gì mà nhìn về phía tiểu sư điệt mà hỏi: “À đúng rồi, cái kiếm gãy của con đâu đưa cho sư thúc xem sao?”
“Dạ.” Tô Hồng Bảo nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bậc thang, lấy tiểu kiếm ra khỏi ống tay áo, mở miệng nói: “Con nghĩ là sư thúc sẽ cần nên không vứt nó đi.”
Tô Tái tái nhìn tiểu kiếm chỉ dài hơn, thô hơn cái tăm có chút xíu, quan sát chỗ bị gãy xong thì gật đầu nói: “Để sư thúc cầm cho.”
“Dạ vâng.” Tô Hồng Bảo gật đầu, cũng chẳng hỏi Tô Tái Tái cầm làm gì.
Dù sao thì trong tông môn, tiểu kiếm bị gãy chỉ coi như là phế phẩm, bị vứt bỏ không khác gì rác.
Chẳng qua trước đó Tô Tái Tái có dặn Tô Hồng Bảo giữ lại nên cậu ấy mới không vứt đi.
Tô Tái Tái vừa đi vừa rút ra một tờ giấy trắng, chẳng thấy cô niệm khẩu quyết gì mà chỉ đơn giản là kẹp vào giữa hai ngón tay, tiếp đó là khẽ chuyển động cổ tay, tờ giấy trắng cứ thế bay phất lên, Tô Tái Tái buông tay thì nó quay vòng vòng xung quanh tiểu kiếm đã bị gãy kia.
Cuối cùng nó lóe sáng, cứ thế hòa vào thân kiếm. Sau khi ánh sáng biến mất thì tiểu kiếm đã gãy kia trở lại bình thường, rơi vào lòng bàn tay của Tô Tái Tái.
“À há… Vẫn còn dùng được này.” Ngón tay của Tô Tái Tái khẽ chuyển động, nhìn qua nhìn lại rồi gật đầu, tiện tay thả tiểu kiếm vào sau mũ hoodie, nói với người giấy nhỏ: “Bảo quản hộ chị xíu nha.”
Người giấy nhỏ gật đầu, nhảy cái “bẹp” một cái, đôi tay ôm chầm lấy tiểu kiếm khá vừa với cơ thể nó rồi ngồi xuống vai Tô Tái Tái, lắc lư chân nhìn tiểu kiếm trong tay.
Sờ tới sờ lui, ra vẻ khá là thích thú.
“Cái thứ kim loại thấp kém này cầm cũng chẳng có ích gì, nếu em thích thì hôm nào chị làm cho em cái khác.” Tô Tái Tái thấy nó thích thú không ngơi tay thì cười nói.
????
Có thật không đó?
Nó có thanh kiếm của riêng nó á?
Người giấy nhỏ nghe xong thì vui như bay lên, mắt sáng quắc nhìn Tô Tái Tái vô cùng kích động.
Tô Tái Tái trông nó thấy đáng yêu vô cùng nên đưa tay xoa đầu nó, cười cười: “Chi bằng giờ em qua chỗ ngỗng con chọn xem thích kiểu kiếm như thế nào, chị làm cho em.”
Người giấy nhỏ vui vẻ nhảy nhót, vui sướng quay vòng vòng trên vai Tô Tái Tái mấy vòng rồi sán tới thơm cái bẹp lên má Tô Tái Tái, định tùy tiện cắm tiểu kiếm lên đầu Tô Tái Tái rồi mới đi.
Cũng may trước khi người giấy nhỏ kịp làm thế thì Tô Tái Tái đã kịp né khỏi “một kiếm vào đầu”, cười bảo: “Dừng dừng dừng, đầu chị không phải là vỏ kiếm đâu. Thiếu hiệp cứ thả vào tay chị đây này.”
Người giấy nhỏ vội gật đầu, thả tiểu kiếm vào trong tay Tô Tái Tái rồi lại thơm cô cái “bẹp” rồi vui vẻ bay về chỗ Tô Hồng Bảo.
Nó sắp thành người giấy nhỏ có kiếm rồi! Vui ghê!
Chờ người giấy nhỏ bay đi rồi thì Tô Tái Tái mới lắc đầu, chuyển tầm mắt. Lúc xuống núi để đến đạo quán có đi qua d.ư.ợ.c phố thế là cô lại lượn trong đó một vòng.
Lúc cô đi ra khỏi đó thì phủi tay, đi xuống chân núi.
Cho tới khi Tô Tái Tái chậm rì rì đi tới gần đạo quán, chẳng chờ cô bước vào trong thì có một người đạo sĩ đạo cốt tiên phong vọt ra với vẻ lo lắng.
Người đó vừa thấy cô thì vui vẻ ra mặt, chẳng thèm để tâm hình tượng của mình trong mắt du khách xung quanh đã tổn hại tới mức nào, nhanh chân chạy ra đón Tô Tái Tái.
Người đó chạy gần tới trước mặt cô rồi thì như chợt nhớ ra cái gì thì vội vã đứng lại, chỉnh trang lại trang phục của mình rồi hành lễ với Tô Tái Tái.
Dưới ánh nhìn chăm chú của du khách xung quanh, Tiền Tam ngẩng đầu cười hì hì với Tô Tái Tái.
“Tiểu sư thúc đến rồi đó hả?”
*****
Bây giờ đã chạng vạng tối, theo quy tắc của đạo quán, khách du lịch đã lục tục ra về.
Vài người lẻ tẻ còn đang ở đây là nam nữ trẻ tuổi nhân lúc ngày nghỉ hẹn nhau ra đó chơi.
Mọi người đứng ở đạo quán cách đó không xa, trơ mắt nhìn Tiền Tam cười hì hì đi theo sau một cô gái trẻ vào trong, vừa đi vừa xoa xoa tay.
Ông ấy đang kích động nói gì đó với cô gái nhỏ.
Dáng vẻ đó… Trông không khác gì khi người hâm mộ nhìn thấy thần tượng của mình cả.
“Người đó… Là quán chủ mà chúng ta vừa mới gặp sao?” Sau khi bóng dáng hai người khuất tầm mắt, một cậu trai trẻ trong đó không nhìn theo nữa, quay qua hỏi bạn mình.
Giọng điệu ngốc nghếch như thể vẫn còn chưa phục hồi tinh thần được.
“Hình như… Đúng đấy.” Một cậu trai khác xoa xoa cái ót, trả lời không hề chắc chắn.
Cậu trai trẻ vừa nói xong thì nhận được cái liếc mắt của hai cô gái trẻ: “Rõ ràng là đúng rồi! Sao hai cậu lại ra vẻ như không xác định được thế.”
“Có lẽ là vì…” Cậu trai trẻ đầu tiên đặt câu hỏi nghe xong, nghĩ nghĩ một lát rồi mới trả lời bạn mình: “Là vì dáng vẻ nịnh nọt của quán chủ… Trông rất chân thành?”
Cậu trai trẻ nói xong, bạn bè đi chung cũng đồng thời im lặng.
Rõ ràng, quán chủ mà lúc nãy bọn họ thấy có bộ dáng vô cùng tiên phong đạo cốt, còn hơi có chút thế ngoại cao nhân nữa!
Bây giờ bọn họ nhìn bộ dáng ông ấy như ruồi bọ vây quanh cô gái trẻ kia… Có chút giống như ảo ảnh tan vỡ.
“Được rồi, chúng ta về thôi.” Cậu trai trẻ thôi không xoắn xuýt vấn đề này nữa, quay qua nói với bạn mình.
Ba người kia nghe xong thì gật đầu, cùng nhau đi xuống chân núi.
Đi một đoạn xa rồi, vẫn còn có thể nghe thấy có một cậu trai trẻ trong số đó hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy các cậu có nghe thấy quán chủ gọi cô gái kia là gì không?”
Thật kỳ lạ, cũng chỉ cách nhau có vài bước chân thôi, thế nhưng cậu ấy chỉ có thể nghe được ba chữ: “… Cô tới rồi.”
Trước đó hai người kia nói gì ngược lại bọn họ không biết.
Vẻ mặt ba người còn lại cũng hoang mang y hệt, đồng thời lắc đầu.
“Hình như quán chủ đó chỉ nói ba chữ cô tới rồi thôi thì phải.” Một người trong số đó nói.
“Phải không đó?” Cậu trai trẻ nghi hoặc gãi đầu, một lát sau gật nhẹ đầu nói: “Chắc là thế nhỉ…?”
Chắc là… Là trí nhớ lúc nãy của cậu ấy có vấn đề gì sao?
Nhưng mà… Vì sao quán chủ lại làm lễ khá nghiêm trang với cô gái kia?
Bốn người trẻ tuổi rời đi, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Đương nhiên, Tiền Tam cũng chẳng biết mấy chuyện đó, ông ấy cười hì hì đi bên cạnh Tô Tái Tái, vừa đi vừa nói: “Tổ sư đang đ.á.n.h cờ ở bên trong.”
Tô Tái Tái vừa nghe đã hiểu rõ, cô quay qua hỏi Tiền Tam: “Tiểu Lục về rồi à?”
