Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 57
Cập nhật lúc: 25/12/2025 07:53
Cô vừa hỏi xong thì thấy Tiền Tam cười “hì hì”, sau đó gật gật đầu.
“Thảo nào.” Tô Tái Tái làm ra vẻ “Tôi biết ngay mà”.
Trước kia sư phụ cũng thích chạy qua đạo quán bày một sạp cờ tướng, sau khi ngồi xuống ghế gấp, mắt híp lại một nửa, tay chống đầu, ngồi đó dưỡng thần.
Giống như một con mèo không có hứng thú gì với các du khách đi tới đi lui, chỉ một lòng một dạ muốn phơi nắng.
Làm gì có người nào lại chạy tới đạo quán bày cờ tướng chứ?
Cho nên du khách vẫn khá tò mò về ông cụ Tô, nhưng nhiều lắm thì bọn họ cũng chỉ đứng một bên, lén lút chụp ảnh, quay phim, hoàn toàn thờ ơ với tờ giấy ông ấy viết: “Dùng cờ để kết bạn, người có duyên sẽ được tặng một vòng tay bình an.”
Nhìn cái vòng tay bình an kia đi.
Đó là một sợi dây thừng màu đỏ xuyên qua một quả óc ch.ó nhỏ đập dẹp, tuy rằng nó được sơn dầu nên hơi sáng bóng, nhưng món này… Cùng lắm cũng chỉ được năm mao tiền mà thôi, không nhiều hơn được.
Vì thế các du khách tới đạo quán đều nhất trí cho rằng đây chỉ là một ông cụ người bản địa tới đây làm trò vặt để lừa ít tiền mà thôi.
Hầy, quả nhiên là nông thôn nhỏ bé, ngay cả cách thức lừa người cũng vụng về như thế. Không biết ông ấy một năm có thể lừa được mười người hay không nữa.
Thời đại internet bùng nổ, những khách du lịch đã sớm thấy nhiều việc đời sôi nổi lắc đầu cười than.
Bọn họ không biết Tiền Tam muốn có cái vòng tay bình an giá rẻ của “ông cụ lừa người” này bao nhiêu.
Nếu không phải ông ấy cần duy trì dáng vẻ của quán chủ đạo quán, duy trì hình tượng tiên phong đạo cốt trước mặt người ngoài thì Tiền Tam đã muốn vừa ôm cột vừa biểu diễn “Nôn nóng tới cào trụ” ở hiện trường cho mọi người xem.
Bọn họ không biết nhìn hàng, quá là không biết nhìn hàng mà!
Sau đó, Tiền Tam thật sự vì quá thèm muốn có nó, có khi ông ấy sẽ nhân lúc có ít người mà meo meo đi tới trước mặt ông cụ Tô, gương mặt tươi cười nói muốn chơi cờ với sư tổ.
Đáng tiếc là không dưới một lần ông ấy bị ông cụ Tô không chút lưu tình mà đuổi đi, chỉ đành phải đứng qua một góc, tiếp tục tránh sau cây cột, ánh mắt trông mong nhìn về phía ông cụ Tô.
Ông ấy vừa âm thầm quan sát, vừa vì khách du lịch làm như không thấy ông cụ Tô mà tiếp tục c.ắ.n răng cào trụ.
Đây là khó khăn của nhân gian đó!
Mấy người bình thường này thật là… Tức c.h.ế.t ông ấy rồi.
Sau này, Tiền Tam nhặt tiểu đồ đệ Tiểu Lục về, bé trai dơ dáy bẩn thỉu, sau khi được tắm rửa sạch sẽ lại bất ngờ trở nên xinh đẹp.
Cậu bé rõ ràng đã chín tuổi, nhưng lại nhỏ gầy giống như đứa nhỏ mới sáu tuổi.
Sau khi dò hỏi mới biết được từ khi Tiểu Lục sinh ra đã không thể nói chuyện, ba mẹ ruột cảm thấy cậu bé là đứa ngốc nên ném vào trong đống tuyết, muốn để cậu bé c.h.ế.t cóng.
Bà nội cậu bé không đành lòng lại nhặt cậu bé về, từng chút một nuôi lớn cậu bé.
Tiếc là mấy năm trước bà nội vì lớn tuổi mà một đi không trở lại, Tiểu Lục không thể không quay lại bên cạnh ba mẹ ruột.
Tiểu Lục bị đ.á.n.h bị đói đều là chuyện thường ngày, nhưng đứa nhỏ này cũng kỳ lạ, cho dù thế nào cũng không hề mở miệng ra nói một tiếng.
Cậu bé chỉ ngơ ngác nhìn về một hướng nào đó, đôi mắt trong suốt của một đứa ngốc.
Khi đó ba mẹ Tiểu Lục lại sinh được một đứa con trai khác, so với em trai hoạt bát lanh lẹ, cậu bé lại càng không được yêu thương.
Cho dù cậu bé không làm gì cả, chỉ yên tĩnh đứng ở một chỗ, vẫn là sai lầm như cũ.
Khi ba mẹ Tiểu Lục lại lần nữa vứt bỏ cậu bé, Tiền Tam đi ngang qua liền nhặt cậu bé về.
Đừng thấy Tiểu Lục ngây ngốc không nói lời nào, nhưng trong lòng đứa nhỏ này hiểu được ai thật sự đối xử tốt với mình. Cho nên sau khi tới đạo quán, cậu bé đều đi theo Tiền Tam.
Cậu bé nắm vạt áo Tiền Tam, ông ấy đi đâu thì cậu bé đi theo đó, yên tĩnh và ngoan ngoãn.
Nếu Tiền Tam có việc bận, vậy Tiểu Lục sẽ đổi qua nắm chặt vạt áo của một, hai, ba, bốn, năm sư huynh.
Rất ngoan ngoãn.
Sau đó có một lần, Tiểu Lục ngồi xổm nhìn con kiến khiêng đồ.
Cậu bé cứ ngồi xổm như thế, trùng hợp thế nào lại ngồi xổm bên cạnh ông cụ Tô đang chống cằm nhìn bàn cờ tướng.
Ông cụ Tô vốn đang nhắm mắt dưỡng thần lại chậm rãi trợn to mắt, liếc nhìn Tiểu Lục một cái.
Một lần liếc mắt này, ông cụ Tô đã có thêm một bạn chơi cờ nhỏ mới.
Tới khi Tiền Tam phát hiện không thấy tiểu đồ đệ của mình đâu, đang vô cùng lo lắng tính chạy đi tìm thì đã thấy ông cụ Tô đang vui mừng dạy Tiểu Lục chơi cờ.
Không những thế, ông ấy còn tặng cho Tiểu Lục một cái vòng tay bình an.
Tiền Tam thì… Lúc đó Tiền Tam thì há hốc mồm, lại lần nữa cảm nhận được cuộc đời này sao mà bất công quá.
Chẳng lẽ đây chính là câu “Người ngốc có ngốc phúc.” mà ông bà ngày xưa hay nói sao?
Thế gian này… quả nhiên là chẳng bao giờ công bằng cả.
Mặc dù ngoài miệng Tiền Tam nói như thế nhưng ông ấy lại cảm thấy rất vui khi thấy Tiểu Lục gặp được kỳ ngộ như thế.
Tiền Tam biết rất rõ sư tổ là người như thế nào. Bình thường thì ông ấy chỉ là một ông cụ Tô chẳng thèm quan tâm tới ai cả, nhưng nếu người nào đó được ông ấy xếp vào nhóm ‘người một nhà’ thì ông ấy sẽ rất yêu thương bảo vệ người đó.
Chuyện sau đó hoàn toàn đúng như những gì mà Tiền Tam đã nghĩ.
Tài đ.á.n.h cờ của Tiểu Lục là do ông cụ Tô dạy dỗ từng chút một. Dần dần, cậu bé cũng chịu nói chuyện với Tô Tái Tái, mặc dù trình độ học tập của cậu bé đều chỉ vừa đủ điểm trung bình, không phải là một đứa trẻ thông minh lanh lợi gì, nhưng được cái rất hiền lành ngoan ngoãn, vì thế nên rất được các bạn bè yêu mến, được giáo viên bảo vệ.
Sau đó, có một lần trường học tổ chức thi đấu cờ tướng, Tiểu Lục chỉ bị kéo đi cho đủ doanh số thôi, nhưng cũng nhờ lần đó mà giáo viên đã phát hiện được tài chơi cờ của cậu bé, bây giờ cậu bé đã trở thành một kỳ thủ trẻ của quốc gia.
Tiểu Lục còn thường bị các bậc tiền bối trêu là gương mặt đại diện cho giới cờ tướng của nước nhà.
Tiểu Lục bây giờ ngoại trừ có hơi ngơ ngơ, không thích nói chuyện với người khác ra thì không khác gì một người bình thường cả.
Lúc Tô Tái Tái bị bà cụ Bạch nhận về nhà họ Bạch thì Tiểu Lục đang đi thi đấu giải quốc tế ở nước ngoài.
Thảo nào mấy bữa nay sư phụ toàn chạy về đạo quán để chơi cờ. Thì ra là Tiểu Lục đã trở về sau khi thi đấu xong.
“Đúng thế, thằng bé đó lại mang huy chương về cho tôi. y da, thằng bé này cũng thiệt là…” Tiền Tam lải nhải, làm ra vẻ “Tôi đã bảo là không cần nhưng mà đồ đệ của tôi lại hiếu thuận quá.”
Nhìn vẻ mặt đắc ý của ông ấy làm cho Tô Tái Tái không nhịn được mà muốn trêu ghẹo ông ấy.
Tô Tái Tái nghiêm mặt gật gật đầu rồi nói: “Ừ, Tiểu Lục trông đáng tin hơn cháu đích tôn nhà họ Tiền của ông nhiều.”
Tiền Tam nghe Tô Tái Tái nói xong thì nụ cười trên mặt lập tức cứng ngắc.
Sau đó vẫn tiếp tục giữ nụ cười đó mà quay đầu nhìn Tô Tái Tái, rồi lại lập tức mếu máo.
“Tiểu sư thúc, sao tự nhiên người lại nhắc tới chuyện đó làm gì chứ.”
Vừa nghĩ tới thằng cháu ruột Tiền Nguyên Nguyên của mình, Tiền Tam chỉ cảm thấy nhức nhức cái đầu.
Tiền Tam dừng một chút rồi lại nhớ tới chuyện lần trước có nhờ Tô Tái Tái dạy dỗ cho Tiền Nguyên Nguyên một bài học, ông ấy nói: “Đúng rồi, tiểu sư thúc, anh cả của tôi nhờ tôi chuyển lời cảm ơn tới người đó. Anh ấy nói đ.á.n.h đúng lắm, nếu như còn có lần sau thì người cứ đ.á.n.h tiếp đi, không cần phải nể mặt anh ấy làm gì.”
