Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 58

Cập nhật lúc: 25/12/2025 07:54

“Ồ.” Tô Tái Tái nghe xong thì hơi liếc mắt ra phía sau mình, nói nửa đùa nửa thật: “… Ba ruột có khác.”

“Ôi dào.” Tiền Tam thở dài vẫy vẫy tay, vừa đi ở sau lưng Tô Tái Tái vừa tiếp tục nói: “Hết cách rồi, từ sau khi anh cả ly hôn với chị dâu thì cũng chẳng có ai dạy bảo thằng bé gì cả. Chờ tới lúc nhận ra, muốn dạy dỗ thì đã muộn rồi,”

“Anh ấy thấy có lỗi với thằng bé, thành ra có muốn dạy cũng không dám nặng tay.”

“Không sao, người nhà không quản được thì sau này ra đời là có người quản ngay ấy mà.” Tô Tái Tái gật đầu, an ủi Tiền Tam.

Tiếc là Tiền Tam nghe xong câu này không những không cảm thấy được an ủi mà còn ôm lấy ngực, đứng im tự nghĩ một lúc lâu rồi mới nhăn nhó nói: “Tiểu sư thúc, người… người có chắc là người đang an ủi tôi không thế?”

Hay là đang xát muối châm chọc ông ấy đấy hả?

Dù gì thì tôi đây cũng đã là đàn ông tuổi trung niên rồi, dù cho mỗi ngày có rèn luyện tập võ, cố gắng nâng cao và bảo vệ sức khỏe thì trái tim cũng không thể so với người trẻ được.

Sư thúc ơi, người cũng nên nể tình sư điệt tôi là người đã có tuổi rồi chứ…

“?” Tô Tái Tái cảm thẩy khó hiểu, cô quay đầu lại nhìn Tiền Tam một lúc rồi nói: “Nhưng tôi chỉ đang nói sự thật thôi mà.”

Dù sao thì ông chủ ngài đây cũng đã trả hai lần tiền cho công đ.á.n.h cháu đích tôn của dòng tộc còn gì.

“…” Sư điệt lớn tuổi không còn gì để nói, chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán nhìn tiểu sư thúc.

“… Thế giờ cho ông cái này thì ông có vui lên được chút nào không?” Tô Tái Tái nhìn thấy Tiền Tam mếu máo như thế thì làm bộ nghĩ ngợi một chút rồi đưa cây kiếm nhỏ lúc nãy cho ông ấy.

“Cái gì?” Tiền Tam khó hiểu nhìn về phía cây kiếm nhỏ.

Chờ tới lúc ông ấy nhìn rõ đó là cái gì thì đôi mắt trừng to ra.

Mà Tô Tái Tái thì trả lời vô cùng đàng hoàng: “Cây tăm xỉa răng.” Hở…

Bây giờ Tiền Tam không có thời gian để càm ràm Tô Tái Tái, bởi vì ông ấy đã bị cây kiếm nhỏ hút hết sự chú ý rồi, hai mắt ông ấy sáng rực, ông ấy chà lau hai bàn tay lên áo đạo sĩ mấy lần rồi mới cung kính đưa hay tay lên nhận.

Vừa kích động nhận lấy cây kiếm nhỏ, vừa cười nói: “Ôi chao… Cái này, cái này quý quá tiểu sư thúc ơi.”

… Tôi thấy ông có ngại miếng nào đâu ha.

Tô Tái Tái liếc xéo Tiền Tam một cái, lông mày nhướng lên, cười như không cười nhìn ông ấy.

Tiền Tam cầm cây kiếm nhỏ chỉ bằng cây tăm xỉa răng mà vui vẻ không thôi, bộ dáng vui mừng của ông ấy bây giờ y như người giấy nhỏ.

Tiền Tam vừa ngắm nghía cây kiếm nhỏ, đầu cũng không có ngẩng lên nhìn Tô Tái Tái mà lại cười nói với cô: “Tiểu sư thúc, có một cây tăm à, hình như… không có đủ dùng á.”

Tiền Tam nói xong câu này thì mới ngẩng đầu lên, mở to hai mắt long lanh nhìn Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái thấy thế thì yên lặng lùi về sau một bước nhỏ.

… Thật đáng sợ.

“Ông không muốn thì trả lại cho tôi cũng được.”

Tô Tái Tái vừa mới nói xong, từ cuối cùng nói ra còn chưa hết âm, tay còn chưa kịp đưa ra thì Tiền Tam đã vội vàng cất cây kiếm nhỏ vào trong áo đạo sĩ của mình.

Tốc độ nhanh đến mức ngay cả Tô Tái Tái cũng giật mình.

“Hì hì hì… Tiểu sư thúc đã cho thì đương nhiên là tôi phải quý giá trân trọng nó rồi.” Tiền Tam xoa xoa hai tay, cười nịnh nọt nhìn Tô Tái Tái, làm gì còn cái vẻ tiên phong đạo cốt nữa chứ.

Tô Tái Tái thấy Tiền Tam như thế thì cũng có chút ngượng ngùng, cô gãi gãi sóng mũi rồi nói: “Trước khi tôi đi thủ đô thì sẽ làm thêm một cái cho ông.”

Lần nào cũng chỉ có thể cho Tiền Tam mấy thứ đồng nát khiến cho Tô Tái Tái cảm thấy hơi xấu hổ.

“Thiệt… thiệt hả tiểu sư thúc? Cảm ơn tiểu sư thúc nha.” Tiền Tam ngơ ra một giây rồi lập tức vui vẻ, suýt chút nữa là nhảy cẫng lên.

Ông trời ơi! Chẳng lẽ cuối cùng thì ông cũng đã bắt đầu biết thương xót cho người tuổi trung niên rồi sao?

Tiền Tam cảm động muốn khóc, còn định chạy về tiền điện để dâng hương cho tổ sư Tam Thanh nữa cơ.

“Ừ, có điều đến lúc đó ông phải giúp tôi một việc.” Tô Tái Tái nói, cô hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Chờ sau khi tôi thu xếp ổn định chỗ ở ở thủ đô xong thì ông giúp tôi gửi một thứ. Đến lúc đó ngỗng con sẽ giao cho ông.”

“Chuyện nhỏ.” Tiền Tam gật đầu lia lịa nói: “Cứ nói tiểu sư đệ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tự qua đó lấy.”

Chờ tới khi hai người đi tới phía sau điện thì Tiền Tam mới nhớ tới lúc nãy hình như Tô Tái Tái nói là ở thủ đô.

Ông ấy đi ở bên cạnh cô, hỏi: “Tiểu sư thúc, nhà họ Bạch ở thành phố C mà nhỉ?”

Đi thủ đô làm gì vậy?

“À, tôi đi học.” Tô Tái Tái trả lời ngắn gọn.

“Đi, đi học?” sách trong tông môn còn chưa đủ để cô xem hả?

Tiền Tam giật mình, sau đó ông ấy nhớ tới lần trước Tô Tái Tái có hỏi mình về Đại học Đế Đô, ông ấy quay đầu nhìn cô hỏi: “Người định đi Đại học Đế Đô sao?”

“Ừ, đúng rồi.” Tô Tái Tái gật đầu.

“… Viện nào có được vinh dự đó vậy?” Tiền Tam không nhịn được ghen tị hỏi.

Có thể ở cùng một Viện với Tô Tái Tái, đến lúc đó, dù chỉ là nhặt rác của cô thì cũng là đồ quý hiếm đó.

… Giờ mà ông ấy đi đăng ký làm học sinh dự thính thì không biết Đại học Đế Đô có chịu nhận không nhỉ?

Tiền Tam thầm nghĩ như thế.

“Viện nào ư?” Tô Tái Tái nghiêng đầu nghĩ một lát mới trả lời Tiền Tam: "Hinh như là Luyện Khí Viện đó.”

Lúc Ngô Hạo đưa hộp tới, cô chỉ mở ra nhìn thoáng qua một cái rồi vứt trong xó chẳng buồn ngó lần hai, cho nên thật sự không rõ ràng lắm.

Luyện khí ư?

Tiền Tam lẳng lặng sờ cây kiếm nhỏ vừa cất vào bên người, cảm thấy đáng lẽ mình nên đồng ý lời mời của Đại học Đế Đô và trở về làm giáo sư danh dự mới đúng.

Như vậy thì ông ấy đã có lý do chính đáng để chạy tới thủ đô, còn sẵn tiện nhặt luôn mấy món “đồ bỏ” mà tiểu sư thúc vứt đi nữa.

Ừm ừm, ông ấy đúng là một “đứa bé già đầu lanh lợi” mà.

Tiền Tam yên lặng gật đầu, trong lòng thầm khen ý tưởng của mình.

Ở thủ đô.

“Ồ, năm nay bên Luyện Khí Viện có chiêu sinh nội bộ à?” Sau khi nhận được danh sách sinh viên nhập học của Huyền Học Viện, Tần Trác Thắng nhìn thấy mấy chữ “chiêu sinh nội bộ” được in đậm là đã kinh ngạc rồi, đến khi nhìn đến tên của viện chiêu sinh thì càng sửng sốt hơn.

Ông ta dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía phó viện trưởng của Luyện Đan Viện, cũng là người thầy từng dạy dỗ mình, kinh ngạc hỏi: "Thầy ơi, chẳng lẽ viện trưởng Lý đã nhặt được hạt giống tốt nào sao ạ?”

Phó viện trưởng Tôn của Luyện Đan Viện nghe thế thì chẳng buồn ngẩng đầu mà chỉ cười khẩy một tiếng, sau khi dùng nắp gạt vụn trà và hớp một ngụm xong thì mới đặt tách trà xuống rồi trả lời Tần Trác Thắng.

“Hạt giống tốt đâu mà hạt giống tốt, phó viện trưởng Ngô làm vậy là muốn thay em trai mình trả nợ ân tình cho người ta mà thôi.” Phó viện trưởng Tôn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Trác Thắng: "Trò cũng biết tình hình của Phù Lục Viện rồi đó, mà Cổ Võ Viện thì lại quá bảo thủ, hơn nữa yêu cầu xét tuyển cũng khắt khe vô cùng, ông ta thì lại có xích mích với Luyện Đan Viện của chúng ta, cho nên chỉ có thể nhét người nọ vào Luyện Khí Viện thôi.”

“Dù sao thì... Đứa con trai và con gái chẳng có tài cán gì của ông ta cũng vào Luyện Khí Viện đó thôi, nếu không thì sao mà vào Lục Bộ được.”

Nói tới đây, phó viện trưởng Tôn hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ. Thì ra là thế.

Tần Trác Thắng gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

Lúc trước ông ta cũng có nghe chuyện Ngô Lục Lục đã trở về nhà họ Ngô.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.