Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 82
Cập nhật lúc: 25/12/2025 07:58
Tuy ông ta nói như thế, nhưng giọng nói chẳng hề có chút ý trách cứ nào.
Hiển nhiên Bạch Ngữ Dung nịnh bợ vừa đúng điểm.
Bản thân Bạch Ngữ Dung cũng hiểu rõ, cô ta ngại ngùng, chân thành cười nói: “Đó không phải là nhờ có thầy sao.”
Tần Trác Thắng cười nói: “Đi thôi.” Tâm tình ông ta rất tốt, dẫn theo Bạch Ngữ Dung đi về hướng phòng riêng.
Còn về phần Ngô Lục Lục mới vừa lên lầu ba.
Nếu không phải ông ấy sinh ra trong gia đình tốt, có người anh trai làm phó viện trưởng, nếu chỉ dựa vào mình ông ấy…?
E rằng tới cả cửa Hội đấu giá ông ấy cũng chẳng vào được.
Tần Trác Thắng áp chế sự ghen ghét trong lòng, khinh miệt hừ lạnh một tiếng.
Cùng lắm cũng chỉ là tên rác rưởi phải dựa vào người khác mà thôi.
…
Ở bên kia, Ngô Lục Lục đang dặn dò người của Hội Huyền học đưa ít trái cây bánh ngọt tới.
Sau khi vào phòng riêng, dưới sự “ám chỉ” của người giấy nhỏ và viên ngọc đen, Tô Tái Tái chỉ có thể bất đắc dĩ nói thêm: “Đưa lên nhiều một chút, nếu không thì không đủ ăn đâu.”
Ngô Lục Lục nghe xong nhịn không được bật cười, ông ấy lắc đầu, rồi nhìn người nọ cười gật đầu nói: “Đưa tới nhiều một chút.”
“Vâng, quý khách chờ một lát.” Người của Hội Huyền học hơi gật gật đầu, lúc rời đi còn nhịn không được nhìn thoáng qua Tô Tái Tái.
Ngô Lục Lục thu hết những động thái của người đó vào trong mắt.
Ông ấy đóng cửa xong quay qua nhìn Tô Tái Tái cười nói: “Tuy đây là lần đầu tiên tôi tới Hội đấu giá của Huyền Học Viện nhưng họ định đấu giá cái gì thì tôi lại chẳng quan tâm cho lắm, ngược lại tôi để tâm hơn về chuyện có đủ điểm tâm đút no mình hay không cơ.”
Tô Tái Tái nghe thấy thế thì nhún vai, tiếp tục rót trà, chẳng thèm ngẩng mặt lên mà tiếp lời: “Ngoại trừ vụ ăn uống ra thì tôi cũng không ôm kỳ vọng gì với bọn họ cả.”
“Ha, khẩu khí lớn thế cơ à?” Ngô Lục Lục cười cười, nhận lấy chén trà Tô Tái Tái mới rót cho mình, nói tiếp: “Ra ngoài đừng nói như thế, lỡ mà đắc tội người ta thì phải làm sao?”
Nói rồi Ngô Lục Lục nhấp ngụm trà, thở dài đặt chén trà xuống rồi nói: “Dù là người cùng chung tông môn cũng tồn tại hạng người lòng dạ hẹp hòi, thích ghen ghét đố kỵ người khác cơ mà.”
Nhắc tới đề tài này, không biết Ngô Lục Lục nghĩ tới cái gì, hơi trầm mặc chút rồi lại thở dài, sau đó mới cười cười tùy tiện phất tay, ra vẻ “không nói tới cái đó.”
Tô Tái Tái rũ mắt, nghiêm túc thưởng trà. Sau khi cảm nhận hương vị ổn định đúng gu thì mới khẽ gật đầu nhấp ngụm nhỏ.
Cô nghe thấy Ngô Lục Lục nói như thế thì gương mắt nhìn về phía ông ấy rồi nói: “Ừm, tôi biết rồi.”
Im lặng đôi chút rồi lại bổ sung coi như an ủi ông ấy: “Yên tâm đi, tôi sẽ không đắc tội người ta đâu.”
Tại vì cô là người lương thiện yêu hòa bình, sao có thể đắc tội người khác được, có thì là người ta đắc tội cô.
Ngô Lục Lục không biết Tô Tái Tái nghĩ cái gì, gật đầu.
Ông ấy thấy cô có vẻ thích loại trà này thì cười nói: “Sao thế? Trà này ngon lắm hả?” Nói xong ông ấy cũng nhấp một ngụm thử xem sao.
Sau đó thì cảm thán: “Huyền Học Viện đúng là tài đại khí thô, đến cả trà đãi khách cũng dùng loại thượng phẩm như thế này cơ.”
Nói rồi ông ấy cúi đầu nhìn nước trà xanh biếc, lắc nhẹ chén trà rồi nói tiếp: “Không biết bọn họ có bán cái này không nữa.”
“Không tệ.” Tô Tái Tái gật đầu, đặt chén trà sang bên cạnh.
Cô thấy Ngô Lục Lục có vẻ khá là yêu tích, nghĩ tới tương lai người ta còn phải cung cấp vô hạn đồ ăn vặt cho “cục cưng” nhà mình thì xoa xoa mũi rồi nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ bảo người nhà gửi ít trà tới, ông xem có thích hay không?”
Ngô Lục Lục nghe xong thì cười ha hả buông chén trà, gật đầu nói: “Vậy thì tôi không khách khí với cô nữa.”
“Ông đưa đồ ăn vặt cho tôi, tôi cũng không khách khí đâu.” Tô Tái Tái lắc đầu nói.
Họ đang nói chuyện thì người của Huyền Học Viện mang đồ ăn tới đây.
Ngô Lục Lục nhìn phục vụ đẩy bốn chiếc xe đồ ăn đi tới thì có hơi sửng sốt.
Họ vừa mới rời khỏi thì ông ấy mới quay qua nhìn về phía Tô Tái Tái, cười khổ bảo: “Nhiều như thế cô có ăn hết không?”
“Yên tâm.” Tô Tái Tái sờ tay, ra vẻ “Không thành vấn đề.”
…
Thôi được rồi.
Ngô Lục Lục lắc đầu, thầm nghĩ rằng cùng lắm tí nữa ăn cơm trưa muộn chút là được.
Tô Tái Tái chẳng biết Ngô Lục Lục đang nghĩ cái gì. Cô chọn một vài món ăn rồi ngồi xuống bên cửa sổ, vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô chỉ vào tầng bốn, tầng năm hỏi: “Những người như thế nào sẽ ngồi ở hai tầng kia vậy?”
“Tất nhiên là những người giỏi giang hơn người rồi.” Ngô Lục Lục thấy cô ăn ngon thế thì bỗng nhiên thấy cũng hơi thèm ăn nên học theo Tô Tái Tái, bê đĩa của mình ngồi xuống bên cửa sổ, ngẩng mặt lên nhìn ra bên ngoài giống như cô vậy.
Ông ấy c.ắ.n miếng đồ ăn, chỉ vào tầng bốn nói: “Thường thì sẽ là hội trưởng của Huyền Học Viện, hoặc là một ít nhân vật lớn không tiện xuất hiện trước công chúng thì sẽ ở tầng bốn.”
“Thế còn lầu năm thì sao?” Tô Tái Tái hỏi.
“Còn tầng năm thì sao…” Ngô Lục Lục nghĩ rồi cười nói: “Mỗi lần tôi tới đều không có tư cách đi lên trên đó. Mà dù có tư cách bước lên đấy… cũng khinh thường chỗ đấy cho nên cũng không đi.”
“Ồ…” Tô Tái Tái gật đầu ra chiều đã hiểu.
Cô chuyển tầm mắt nhìn xuống bên dưới thì tiếng Ngô Lục Lục lại vang lên: “Tầng hai hình như là dành cho giảng viên học sinh, hoặc một ít danh nhân. Còn tầng ba… là viện trưởng của học viện, phó hiệu trưởng hoặc là đội trưởng cấp cao của Lục Bộ cùng với người trong thế gia.”
Tô Tái Tái gật đầu, chỉ vào tầng một rồi hỏi tiếp: “Thế còn tầng một thì sao?”
Ngô Lục Lục nhìn xuống sảnh chính: “Là những người có thể bỏ tiền, cũng có người có tư cách bước vào nơi này.”
Tô Tái Tái nghe xong thì không khỏi liếc mắt nhìn Ngô Lục Lục.
Tuy ông ấy nói không hề mang chút cao cao tại thượng nào cả nhưng lại như đang giải thích cho chính mình rằng có những thứ có sẵn trong xương cốt, không phải muốn học là học được.
Ví dụ như lúc Ngô Lục Lục nói mấy câu này thì tự thân mang công huân quý khí.
Cô gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu rồi, nhưng khi nhìn thấy Chu Phổ ở tầng một thì: “Ờ kia?” một lát rồi nói: “Là thầy Chu đấy.”
“Ai cơ? Ai cơ? Là người quen của cô à? Có cần mời người đó lên đây ngồi không?” Vẻ quý tộc kia tức khắc tan thành mây khói.
Ngô Lục Lục nghe thấy Tô Tái Tái bảo thấy người quen thì ngay lập tức ló đầu ra ngóng xuống tầng một, vô cùng nhiệt tình.
“Ở đằng kia.” Tô Tái Tái chỉ theo bóng dáng của Chu Phổ, nói tiếp.
“À… Tôi biết người này.” Ngô Lục Lục nhận ra, dừng một chút rồi nói với vẻ cảm khái: “Không ngờ đã nhiều năm như thế rồi…”
Ngô Lục Lục trầm mặc một chút như nhớ lại đièu gì xưa cũ. Nhưng ngay sau đó lại hoàn hồn nhìn về phía Tô Tái Tái: “Cô có muốn mời người đó lên đây không?”
“Có.” Tô Tái Tái gật đầu, dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Thầy Chu là người khá tốt.”
Ngô Lục Lục ra vẻ “đã hiểu” xong thì quay người gọi người của Huyền Học Viện mời người kia lên đây.
Người giấy nhỏ với đám lệ quỷ nhân lúc không ai để ý thì nhanh chóng xử lý đĩa đồ ăn của Tô Tái Tái.
Đến cả miếng bánh đã c.ắ.n một miếng trên tay cô cũng không buông tha.
Cho tới khi Ngô Lục Lục quay về thì thấy đĩa đồ ăn trống trơn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô tái Tái.
Ông ấy có hơi ngạc nhiên rồi mới thấy đĩa của Tô Tái Tái sao mà sạch bong sáng bóng thì nghiêng đầu tự hỏi có khi nào mình nhớ nhầm không.
Ông ta nhớ rõ vừa nãy có một đĩa đồ ăn nhỏ, xếp thành ngọn núi nhỏ luôn, sao mà giờ lại…
Đối mặt với vẻ ngờ ngợ của Ngô Lục Lục, Tô Tái Tái tỏ vẻ vô tội. Không biết gì hết.
Hỏi cũng không biết.
——
Ở bên kia, tại đại học Đế Đô.
Xe còn chưa đỗ xong thì Ngô Hạo đã vội vàng đi tới chỗ viện trưởng Lý, vừa đi vừa gọi: “Viện trưởng!”
“Ngô Hạo.” Viện trưởng Lý đang nhíu chặt mày, nhìn thấy Ngô Hạo đi tới thì biểu cảm đã hòa hoãn lại: “Em tới rồi đó hả.”
