Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 83
Cập nhật lúc: 25/12/2025 07:58
Ngô Hạo gật đầu nhìn về phía ký túc xá ở đằng sau: “Tình huống trong đó như thế nào rồi ạ?”
Giáo sư đã dẫn người vào trước lập tức lắc đầu: “Trong số những học sinh đăng ký ở lại trường trong kỳ nghỉ, trừ lầu bốn ra thì những học sinh của các lầu khác đều đã được sơ tán an toàn rồi.”
Giáo sư nói đến đây thì nhìn sang một bên, đó là nơi những học sinh khóa trên của Luyện Khí Viện đang đứng, dưới sự dẫn dắt của giáo sư, họ đang đón các đàn em của mình đến nơi an toàn.
“Lầu bốn ư?!” Ngô Hạo hơi kinh ngạc.
Viện trưởng Lý quay đầu nhìn về phía anh ấy: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”
Ngô Hạo hơi mím đôi môi mỏng của mình, anh ấy ngẩng đầu nhìn lầu bốn rồi nói: “Ký túc xá của cô Tô kia hình như cũng nằm ở lầu bốn.”
Hơn nữa còn là do chú út của anh ấy tự mình chọn giúp. Nói là phong thuỷ và ánh sáng chỗ đó đều khá tốt.
“Cái gì?” Nhờ có Ngô Hạo nhắc nhở nên viện trưởng Lý cũng nhớ tới chuyện này, thế là lập tức quay sang nhìn người bên cạnh với ánh mắt dò hỏi.
“Viện trưởng cứ yên tâm, quản lý của ký túc xá nói là sáng nay có thấy cô sinh viên được chiêu sinh nội bộ kia đã đi ra ngoài rồi, tầng đó chỉ còn lại một sinh viên năm hai, hình như tên là… Khúc Nhiên thì phải?” Giáo sư nghĩ một lát rồi đáp.
“Khúc Nhiên ư?” Viện trưởng Lý lặp lại, phát hiện mình cũng không có ấn tượng về học sinh này, có lẽ đây chỉ là một học sinh có tư chất tầm thường trong Luyện Khí Viện mà thôi.
Nhưng dù không phải là thiên tài nổi bật gì thì đó vẫn là học sinh trong viện của mình, ông ấy là viện trưởng thì sao có thể để học sinh của mình gặp bất trắc được.
Viện trưởng Lý lập tức nhìn về phía Ngô Hạo: “Đội trưởng Ngô, chút nữa tôi sẽ lên đó cùng với các cậu, chúng ta phải giúp học sinh này xuống dưới an toàn mới được.”
Viện trưởng Lý vừa nói như vậy xong, còn không đợi Ngô Hạo mở miệng thì giáo sư đứng bên cạnh ông ấy đã sốt ruột ngăn cản: “Viện trưởng à, ông không thể đi lên được đâu! Hay… hay để tôi đi cho? Chút nữa tôi sẽ đi cùng đội trưởng Ngô.”
“Ôi trời, cậu đừng có giành chuyện này với tôi.” Viện trưởng Lý cắt ngang lời nói của giáo sư, ông ấy chau mày: “Thứ kia có thể vào tận trong này chứng tỏ nó cực kỳ nguy hiểm. Lỡ như có chuyện gì thì cũng cần có người ở bên ngoài xử lý chứ, tôi nói đúng không?”
“Nếu thế thì ông nên là người ở bên ngoài mới đúng, đến lúc đó mà có sự cố gì xảy ra thì ông mới có thể ra mặt nói chuyện với viện trưởng của ba viện khác.” Giáo sư lập tức cãi lại, sau đó cũng nhìn về phía Ngô Hạo: “Ngô Hạo, cậu thấy tôi nói vậy có đúng không?”
Bởi vì trước đây Ngô Hạo cũng là học sinh của Luyện Khí Viện cho nên trong lúc gấp gáp, giáo sư cũng quên gọi anh ấy là “đội trưởng Ngô” mà gọi thẳng tên của Ngô Hạo luôn.
Cũng may Ngô Hạo không phải là người hay để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, anh ấy gật đầu đáp: “Em thấy giáo sư nói đúng lắm, nhưng mà…”
Ngô Hạo dừng một chút, sau khi nhìn về phía viện trưởng Lý và giáo sư xong thì lại cười nói: “Nếu mọi người đã gọi Lục Bộ tới thì bây giờ nơi này sẽ do Lục Bộ hoàn toàn tiếp quản, cho nên dù là viện trưởng hay giáo sư thì cũng cần nghe theo lệnh của em hết.”
“Bây giờ thì…” Anh ấy nhìn đội viên thuộc Lục Bộ của mình, dùng ánh mắt ra hiệu cho họ rồi nói tiếp: “Xin hai người hãy lui về khu vực an toàn để Lục Bộ của bọn em bắt đầu công tác.”
Ngô Hạo vừa mới nói xong thì đội viên của Lục Bộ lập tức nhịn cười tiến lên bày ra tư thế “mời” với viện trưởng Lý: “Viện trưởng, giáo sư, mời hai người đi qua đây ạ.”
Đội viên cũng là học sinh tốt nghiệp từ Luyện Khí Viện, thế nên viện trưởng Lý rất tức giận, ông ấy trừng mắt lên, chỉ tay vào mặt người đội viên nọ và Ngô Hạo, nói: “Mấy thằng nhóc các cậu giỏi nhỉ, tưởng tốt nghiệp rồi là ngon rồi đúng không? Ngô Hạo, cậu có tin giờ tôi gọi điện thoại cho ba cậu liền không hả?”
Làm ông ấy tức c.h.ế.t đi mà.
Viện trưởng Lý phải gọi điện thoại bảo viện trưởng Ngô tới đ.á.n.h con trai mình mới được.
“Vâng ạ, vậy thầy đi ra xa xa một chút để gọi nha, chứ đứng đây sợ tín hiệu bị quấy nhiễu đó, em sợ ba em nghe không rõ.” Ngô Hạo gật đầu rồi nhìn sang phía mấy đội viên.
Mấy người đội viên cố nín cười, xúm lại dỗ dành khuyên bảo viện trưởng và giáo sư Bành tránh xa nơi này ra một chút.
Viện trưởng Lý đứng ở một bên, nhìn chăm chăm vào Ngô Hạo đang sắp xếp phân bổ công việc cho các đội viên.
Sau đó, dưới ánh mắt nén cười của giáo sư Bành, viện trưởng Lý cất điện thoại vào lại trong túi, vừa lắc đầu vừa cười nói: “Quả nhiên là học sinh của Luyện Khí Viện.”
“Đúng thế.” Giáo sư Bành nghe thế thì gật đầu đồng ý, ông ấy vui vẻ nhìn về phía đám đội viên của Lục Bộ nói: “Chúng ta đã dạy ra được rất nhiều học sinh tốt…”
Nhưng, vào đúng ngay lúc này.
Ầm! Một tiếng nổ lớn truyền ra từ trên lầu bốn khu ký túc xá, kèm theo đó là tiếng cửa thủy tinh bị phá vỡ cùng với những luồng khói đen xông ra từ một căn phòng nào đó trên lầu bốn.
Mọi người ở dưới lầu lập tức ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu để bảo vệ mình.
Một lúc sau, sau khi mọi người xác định được không có gì nữa thì mới từ từ đứng dậy.
Viện trưởng Lý và giáo sư Bành vội vã chạy về phía chỗ đám Ngô Hạo đang đứng.
“Mọi người có ai bị làm sao không?” viện trưởng Lý lo lắng hỏi, ông ấy nhìn hết một lượt mọi người ở đây rồi mới nhìn về phía Ngô Hạo: “Ngô Hạo, cậu không sao chứ?”
Nếu Ngô Hạo bị gì thì ông ấy không biết phải ăn nói làm sao với ông bạn già của mình mất.
“Em không sao ạ.” Ngô Hạo phủi bụi ở trên đầu, ngẩng đầu nhìn về phía khói đen nồng nặc đang bốc ra ngoài, ánh mắt như đang nghĩ tới điều gì đó.
Lúc này, viện trưởng Lý và giáo sư Bành cũng đã nhận ra điều gì đó.
“Đây là…”
“Hạt ngọc quỷ, là kết tinh của quỷ khí. Khi quỷ khí dày đặc như khói đen, bên trong có ánh sáng đỏ chợt tắt chợt lóe thì… khí thành.” Giáo sư Bành nhìn những tia chớp màu đỏ xen lẫn trong làn khói đen dày đặc, lẩm bẩm một câu được trích từ trong sách luyện khí, đến hai từ cuối cùng thì chợt la lớn lên.
Như vậy có nghĩa là… có học sinh đã dùng hạt ngọc quỷ để luyện khí thành công rồi sao?
Dòng suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì giáo sư Bành đã kích động tới mức toàn thân run rẩy.
Gần sáu mươi năm, vẫn chưa có người ở luyện khí viện có thể luyện khí thành công được, có lẽ nào, ngày hôm nay…
Giáo sư Bành và viện trưởng Lý nhìn nhau một cái, giây tiếp theo, hai người họ cùng đồng loạt chạy về phía ký túc xá mà không cần nói một câu nào.
Ngô Hạo cũng rất kích động, anh ấy thấy hai giáo sư chạy thì cũng lập tức đuổi theo.
Lần này, mấy người bọn họ đều vô cùng thuận lợi đi thang máy lên lầu bốn, không còn gặp hiện tượng “quỷ che mắt” như lúc nãy, khiến cho giáo sư Bành không thể lên tới lầu bốn được.
Có điều, bây giờ nghĩ lại thì lúc nãy không phải là hiện tượng “quỷ che mắt” mà là một loại kết giới được hình thành để bảo vệ lúc luyện khí, để tránh bị người khác quấy rầy.
Đương nhiên, loại kết giới này rất khó để được tạo ra.
Hoặc là có cao thủ ra tay giúp đỡ, hoặc là vật được hóa luyện tự động tạo ra.
Xét theo tình hình hiện tại thì chắc là cái sau rồi.
Viện trưởng Lý vừa nghĩ vừa bước vào trong thang máy cùng với đám người của Ngô Hạo.
Nhưng làn khói đen ở trên hành lang vẫn còn rất dày đặc, tầm nhìn của mọi người bị hạ xuống còn chưa tới một mét.
Ngô Hạo thấy thế thì bảo các đội viên của Lục Bộ nhanh chóng bảo vệ viện trưởng Lý và giáo sư Bành cùng với bản thân anh ấy, vây quanh hai người họ lại.
Bọn họ thì lấy ra một cây gậy baton bằng chất đặc biệt ra, vừa đề phòng vừa cẩn thận bước về phía trước từng bước một.
“Mọi người cẩn thận đấy, coi chừng còn có nguy hiểm rình rập.” Ngô Hạo xung phong đi đầu, anh ấy nhìn về trước, hạ giọng nói.
Nhưng lời của Ngô Hạo còn chưa nói xong thì đã thấy giáo sư Bành đưa tay ra sờ lên tường, anh ấy còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì giáo sư Bành đã bị tia chớp đỏ xen lẫn trong làn khói đen giật cho một cái, ông ấy vội vàng rụt tay lại.
