Thiên Niên Ngư - Chương 13: Món Nợ Tình Nhân [thật Đấy, Đường Hâm Chắc Chắn Đã Bỏ Bùa Tôi…]
Cập nhật lúc: 06/09/2025 05:21
Đường Hâm nằm trên giường, đôi mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mùa đông năm nay ấm áp lạ thường. Ánh nắng xuyên qua cửa kính sát đất chiếu vào, cả căn phòng đều trở nên ấm áp, nhưng cô lại thấy toàn thân trống rỗng, tay chân lạnh ngắt.
Mẹ Đường nhẹ nhàng mở cửa. Hôm nay bà làm món hoành thánh nhỏ mà con gái thích ăn. Nước dùng được hầm từ gà già, hoành thánh cũng do chính tay bà gói.
“Hâm Hâm, mẹ làm hoành thánh này, con ăn mấy cái nhé?” Mẹ Đường tươi cười, dùng giọng dỗ trẻ con để dỗ dành con gái, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện ba mẹ Thịnh Dương đã tới.
“Ba con nói ra ngoài phiền phức lắm, Tết năm nay ba chúng ta ở nhà ăn bữa cơm tất niên thôi, cũng không cần mấy đứa em họ con qua chúc Tết nữa, ồn ào lắm.”
Đi ăn tất niên bên ngoài hay có họ hàng đến chúc Tết, chắc chắn họ sẽ hỏi câu hỏi mà năm nào cũng hỏi.
“Hâm Hâm bao giờ cưới đấy?”
“Hâm Hâm vẫn chưa cưới à?”
“Phải nhanh lên chứ, cưới nhanh rồi sinh con nhanh.”
Ở ngoài, mẹ Đường luôn giữ thể diện cho con gái. Về nhà tuy cũng có thúc giục đôi câu, nhưng năm nay bà đã chủ động từ chối tất cả các cuộc tụ họp họ hàng, bạn bè.
Ba Đường ra chợ hoa chở hai xe hoa về đặt trong sân. Đường Hâm chỉ cần kéo rèm ra là có thể thấy một khoảng sân rực rỡ sắc màu.
Mẹ Đường đi chợ sắm Tết. Dù chỉ có ba người cũng phải đón Tết cho thật rộn ràng. Chỉ cần Đường Hâm chịu ra khỏi phòng, cô sẽ thấy nhà cửa khắp nơi đều mang không khí Tết.
“Mẹ đặt món bánh gạo nếp bát bảo con thích nhất rồi đấy, loại nhân đậu nhuyễn mịn ấy.” Mẹ Đường cố tỏ ra vui vẻ, luyên thuyên không ngừng. “Đặt ba cái lận, lúc người ta giao tới mình ăn trước một cái cho mới, 30 Tết lại hấp một cái… Con không biết người ta xếp hàng đông thế nào đâu, mẹ phải đưa thêm một trăm tệ cho người mua hộ đấy.”
Đường Hâm vẫn không nói lời nào, cũng không nhúc nhích. Cô muốn nói, nhưng toàn thân không có chút sức lực nào.
Thấy con gái vẫn không có phản ứng, mẹ Đường nghẹn ngào: “Hâm Hâm, vì loại người như thế mà con ra nông nỗi này, không đáng đâu con.”
Đường Hâm vừa hối hận vừa xấu hổ. Cô thật không còn mặt mũi nào để đối diện với ba mẹ, bạn bè. Lời mẹ nói là đúng, những lời khuyên của hội bạn gái trước kia cũng đúng.
Chu Duyệt và Kỷ Nhiên vẫn liên tục chửi rủa tên khốn kia trong nhóm chat, còn gửi đủ thứ triết lý sống để động viên cô.
Cô đã nhận được quá nhiều sự tử tế. Gia đình, bạn bè càng đối tốt với cô, cô lại càng không thể hiểu nổi, tại sao Thịnh Dương có thể nỡ lòng lừa dối cô, làm tổn thương cô như vậy?
Ngay cả mẹ của Thịnh Dương, một người ghét cô đến thế, cũng gửi ảnh chụp màn hình đoạn chat cho cô, còn đến tận nhà xin lỗi.
Tại sao chứ?
Mẹ Đường đặt bát hoành thánh nhỏ lên tủ đầu giường, hết lời khuyên nhủ con gái: “Con đừng cảm thấy bốn năm qua là lãng phí, cũng đừng nghĩ mình đã lớn tuổi. Con thử nghĩ xem, nếu thật sự kết hôn rồi, mấy chục năm sau của con sẽ ra sao?”
Mẹ Đường đã lén hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý. Bác sĩ khuyên: “Trước hết, các vị phụ huynh phải thay đổi quan niệm. Các vị càng cảm thấy con gái mình chịu thiệt thòi lớn, cô ấy sẽ càng khó vứt bỏ gánh nặng này.”
Đường Hâm không phải chưa từng chia tay. Mười năm trước, khi chia tay bạn trai thời đại học, cô vẫn ăn được, ngủ được.
Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy như bị rút cạn sinh khí. Cô cũng muốn ăn, cũng không muốn làm mẹ lo lắng, nhưng cô thật sự chẳng có chút khẩu vị nào. Mười năm, mười năm trôi qua, cô vẫn dậm chân tại chỗ.
“Hâm Hâm, con rốt cuộc đang nhìn cái gì vậy? Con có nghe mẹ nói không?”
Ánh mắt Đường Hâm trống rỗng, vô định. Bỗng nhiên, cô thấy hoa mắt, cô dường như thấy cây đào trong sân đã nhú ra những nụ hoa mới…
Đến khi cô định thần nhìn lại, cây đào vẫn chỉ là những cành cây khô khốc, chưa đến mùa ra lá nảy mầm.
Ba sợ cô nhìn thấy cảnh cành khô lá rụng tiêu điều của mùa đông nên mới mua nhiều chậu hoa như vậy để trang trí.
Lòng Đường Hâm chua xót, cô cố gắng cắn răng nói một câu an ủi mẹ, thì bụng cô bỗng kêu “ùng ục” một tiếng. Mùi thơm của canh gà đột nhiên xuyên qua một rào cản vô hình, xộc thẳng vào dạ dày cô.
Đường Hâm quay mặt lại, ngơ ngác nói với mẹ: “Mẹ, hình như con đói rồi.” Rõ ràng chỉ vài giây trước, cô còn không thấy đói chút nào.
“Tốt, tốt quá rồi! Nước canh này không nóng đâu, mẹ thổi nguội rồi!”
Đường Hâm ngồi trên giường ăn hết một bát hoành thánh canh gà đầy ắp.
Ăn xong, cô vẫn thấy lưng lửng bụng: “Mẹ, con vẫn còn đói.” Cô ngửi thấy mùi chả giò chiên từ nhà hàng xóm bên kia cửa sổ. “Con muốn ăn chả giò chiên, thịt cừu thái lát, còn cả bánh gạo nếp bát bảo nữa.”
Cảm giác thèm ăn đã biến mất bấy lâu nay bỗng dưng quay trở lại.
Mẹ Đường lớn tiếng gọi chồng. Ba Đường còn tưởng con gái xảy ra chuyện, vội vàng lao vào phòng thì nghe vợ nói: “Ông mau lên, ra hàng đồ ăn chín ngoài cổng mua ít chả giò với thịt cừu về đây!”
Ba Đường vội vã định ra ngoài, mẹ Đường lại đuổi theo đến tận cửa: “Ông thấy ngoài kia có món gì tươi ngon thì cứ mua nhiều vào nhé.”
“Hâm Hâm có khi nào lại bị bệnh khác không em?” Ba Đường vừa mừng vừa lo.
Mẹ Đường lại đánh chồng một cái: “Ông không nhớ à, lần trước cũng y như thế này! Như vậy là nó khỏe lại rồi đấy!” Lần thất tình trước của con gái là mười năm trước. Cô cũng chỉ nằm khóc lóc hai ngày, sau đó lại ăn được uống được, chẳng có vấn đề gì. Bây giờ cô lại ăn uống được, chắc chắn là đã nghĩ thông suốt rồi.
Đường Hâm thậm chí còn có sức để dậy tắm rửa. Cô đã mấy ngày không gội đầu, rửa mặt. Dòng nước ấm từ đầu chảy xuống chân khiến cả người cô như được “hồi sinh”.
Tắm xong, Đường Hâm ngơ ngác nhìn mình trong gương.
Khóe mắt không còn nếp nhăn, làn da không nhìn ra lỗ chân lông, hai má căng mọng, ửng hồng.
Đùi và cánh tay cũng trở nên đầy đặn, săn chắc hơn trước. Đây không phải là béo, Đường Hâm vốn không mập, mà là cảm giác căng tràn sức sống chỉ có ở tuổi trẻ.
Như thể chỉ sau một đêm, cô đã trẻ ra mười tuổi.
…
Bạch Ngư khẽ búng ngón tay, một luồng sáng màu hồng đào xuyên qua lớp kính, đáp xuống giữa hai hàng lông mày của Đường Hâm. Sức sống mà “Lại Một Xuân” đã lấy đi từ Thịnh Dương cứ thế được truyền vào cơ thể cô.
Bạch Ngư xoa xoa đầu ngón tay: “Ổn rồi nhỉ?” Phi vụ này không thể lỗ vốn được!
Khi Diệp Phi Quang nghe ý tưởng này của Bạch Ngư, bề ngoài thì tán thành, nhưng trong lòng lại ngầm đăng nhập vào mạng nội bộ của Cửu Trọng Phủ, tra xét kỹ lưỡng hồ sơ tội phúc của cả Thịnh Dương và Đường Hâm.
Tiếp đó, chàng lại xem lại toàn bộ các quy tắc, điều lệ một lần nữa. Dù có trí nhớ siêu phàm, chàng vẫn sợ mình bỏ sót điều gì, khiến Bạch Ngư “lỡ tay” phạm phải thiên quy.
Duyên tình giữa họ Đường và họ Thịnh tuy đã hết, nhưng nghiệp cũ vẫn chưa tiêu. Món nợ như vậy là khó trả nhất.
Diệp Phi Quang trích ra vài điều thiên quy, ghi chú vào cuốn sách thuốc của mình, để lỡ ngày nào có ai đó tra xét, chàng có thể lập tức biện hộ giúp Bạch Ngư thoát tội.
Bạch Ngư nào biết Diệp Phi Quang đã thức trắng đêm tra cứu thiên quy. Nàng chỉ chăm chú nhìn chậu ngọc cây vàng trong lòng.
Ngay khoảnh khắc Đường Hâm nhận ra mình đã trẻ lại, trên đỉnh tán cây vàng trong chậu ngọc hiện ra một quả bong bóng ánh sáng, bên trong kết thành một quả trái cây màu hoa hồng.
Đường Hâm đã thỏa mãn.
Nụ cười của Bạch Ngư nở rộ, nàng vui vẻ đung đưa đôi chân. Tốt, tốt lắm, phi vụ này thành công rồi.
Nàng vội vàng cất quả màu hồng phấn vào bình ngọc.
…
Chu Duyệt và Kỷ Nhiên nhận được tin nhắn của Đường Hâm. Đầu tiên, cô cảm ơn hai người bạn đã luôn nhắn tin động viên mình suốt thời gian qua, sau đó rất tinh tế nói với Chu Duyệt: “Nếu không tiện, đám cưới của cậu mình sẽ không tham gia.”
Chu Duyệt đáp lại đầy khí phách: “Cậu nhất định phải đến!”
Cô ra tối hậu thư cho Trần Hạo, bắt anh phải giải quyết vấn đề này. Dù thế nào đi nữa, Thịnh Dương không được phép xuất hiện trong đám cưới của cô.
Trần Hạo khó xử: “Bọn anh bốn năm đều ở chung ký túc xá, hơn nữa hai đứa kia đều đến cả…”
“Hoặc là hắn không đến, hoặc là anh cũng đừng đến!”
Trần Hạo hết cách. Tìm một người khác làm phù rể thay thế thì dễ, nhưng với Thịnh Dương lại chưa đến mức trở mặt, mở lời có chút khó xử. Anh cố ý mời Thịnh Dương ra ngoài, còn gọi cả Từ Lỗi đi cùng.
Khi hai người gặp Thịnh Dương, họ đều có chút không dám nhận ra.
“Cậu làm sao thế này…” Mới có nửa tháng thôi mà, sao Thịnh Dương lại tiều tụy đến thế?
Trong đám bạn, Thịnh Dương là người trông trẻ nhất. Mặc dù từ “vẻ đẹp thiếu niên” khiến đàn ông cảm thấy hơi khó chịu, nhưng Thịnh Dương đúng là có nét đó.
Khi mặc áo hoodie và quần jean, hắn trông tràn đầy sức sống thanh xuân, như thể tan học vẫn có thể đi đánh vài trận bóng rổ.
Nhưng Thịnh Dương bây giờ đã mất hết vẻ thiếu niên. Không chỉ vậy, khí chất của một soái ca cũng không còn, trông như một nhân viên văn phòng đã đi làm mười năm, đứng cạnh Từ Lỗi cứ như cách cả một thế hệ.
Trần Hạo không thể tin được: “Cậu bị sao vậy?” Trông không giống hắn bỏ Đường Hâm, mà giống như bị Đường Hâm bỏ thì đúng hơn.
Thịnh Dương có chút uể oải ngồi xuống. Trần Hạo và Từ Lỗi nhìn nhau, Từ Lỗi nói: “Uống ly rượu nhé?”
“Không cần.” Thịnh Dương lắc đầu.
“Uống chút đi, cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?” Chẳng lẽ hắn bỏ Đường Hâm xong lại hối hận?
Thịnh Dương lắc đầu: “Thật sự không cần.” Hắn bị bệnh gút.
Lần hẹn hò trước với bạn gái mới không được trọn vẹn. Hai ngày trước, hắn lại đặt một chuyến du lịch ngắn ngày, đi leo núi, tắm suối nước nóng, lại còn là loại bồn tắm riêng trong sân vườn ngoài trời.
Buổi tối, hắn ăn hải sản, uống một lon bia, đến nửa đêm thì bệnh đột ngột tái phát, đau đến không thể cử động.
Bồn tắm riêng trong mơ ước không được ngâm, nhưng cô bạn gái mới vẫn dịu dàng chăm sóc hắn một ngày. Sáng hôm sau, khi kéo rèm cửa, Thịnh Dương thấy tóc rụng đầy trên gối.
Cô bạn gái mới cũng vừa tốt nghiệp đại học không lâu, cô không nhịn được mà hét lên kinh hãi, nhìn Thịnh Dương như nhìn quái vật.
Chỉ sau một đêm, tóc Thịnh Dương thưa đi, người cũng sưng lên, những dấu vết tập gym trên cơ thể cũng biến mất.
Cô ta thu dọn đồ đạc rồi bỏ đi, còn nhắn tin cho Thịnh Dương, nói rằng hai người không hợp nhau, cứ coi như họ chưa từng ở bên nhau, mà vốn dĩ họ cũng chưa thực sự ở bên nhau.
Đêm đó, Thịnh Dương đã “không lên được”.
Hắn viện cớ là do uống rượu, nhưng trong lòng cũng có chút bận tâm. Không nên thế chứ, mới có thế này mà.
Cô bạn gái mới khéo léo bảo Thịnh Dương đi kiểm tra sức khỏe. Bề ngoài Thịnh Dương tỏ ra coi thường, nhưng vẫn lén đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả trên báo cáo xét nghiệm cứ như là chỉ số cơ thể của một người khác. Nếu chỉ nhìn vào các chỉ số, bác sĩ sẽ cho rằng hắn là một người đàn ông trung niên gần 40 tuổi.
Bác sĩ còn dặn hắn: “Uống ít rượu thôi, ăn ít hải sản, vẫn phải vận động đấy.”
Mãi đến khi bác sĩ nhìn kỹ lại tuổi của hắn mới nói: “Cậu còn trẻ mà sao lại buông thả thế.”
Thịnh Dương về nhà, ba mẹ hắn nhìn thấy con trai mà hoảng sợ.
Mẹ Thịnh đặc biệt kinh ngạc. Con trai bà mới chia tay Đường Hâm hơn nửa tháng, sao lại như biến thành một người khác thế này.
Trước đây, khi con trai đấu tranh với bà, bà thỉnh thoảng cũng tự an ủi mình rằng con trai mình là đàn ông, có thể gánh vác trách nhiệm.
Sau này, khi đã nhìn thấu hắn chỉ là một kẻ ấu trĩ và tùy tiện, làm việc chỉ biết nghĩ cho mình mà không màng đến người khác, thì dù sao đó cũng là con ruột.
Hốc mắt mẹ Thịnh đỏ hoe: “Dương Dương, hay là con… con đi tìm Hâm Hâm quay lại đi.”
Bây giờ, Trần Hạo và Từ Lỗi cũng nói như vậy: “Hay là cậu quỳ xuống cầu xin Đường Hâm đi?”
Thịnh Dương hạ thấp giọng: “Các cậu nói xem, có khi nào là Đường Hâm đã bỏ bùa tôi không?”
Trần Hạo và Từ Lỗi lộ ra vẻ mặt khó nói. Trần Hạo vỗ vai Thịnh Dương: “Anh bạn, cái này… cái này thì tôi thấy không có khả năng lắm.”
“Không thể nào.” Từ Lỗi tiếp lời. “Hay là cậu đi kiểm tra kỹ lại xem, có bệnh gì khó phát hiện không.”
Nếu không thì làm sao một người có thể thay đổi lớn như vậy chỉ trong nửa tháng? Chẳng lẽ là chứng lão hóa sớm mà trên tin tức hay nói?
Những gì có thể kiểm tra, Thịnh Dương đều đã kiểm tra. Hắn sợ mình mắc phải một căn bệnh di truyền hiếm gặp nào đó.
Bác sĩ yêu cầu hắn cho xem ảnh gần đây, hắn đưa ra tấm ảnh chụp chung ở trấn Mã Đầu. Sau khi phóng to bức ảnh, bác sĩ vừa nhìn ảnh, vừa nhìn Thịnh Dương.
Đúng là vẫn còn nhìn ra vài nét của một soái ca, nhưng bác sĩ lắc đầu: “Kết quả kiểm tra cho thấy cậu thật sự không có bệnh.” Trừ việc bị ba cao và gan nhiễm mỡ trung bình, nhưng vấn đề đều không lớn, chỉ cần kiểm soát một chút là sẽ ổn.
“Cậu cứ về nhà theo dõi thêm xem sao.”
…
Trần Hạo về nhà mà mãi không nói lời nào. Chu Duyệt và Kỷ Nhiên nhân kỳ nghỉ Tết đã hẹn gặp Đường Hâm, họ muốn cùng nhau chọn kiểu móng cho ngày cưới.
Thấy Trần Hạo cứ im lặng, Chu Duyệt liếc anh một cái: “Sao vậy? Đừng nói với em là anh không giải quyết được nhé!”
Trần Hạo ngập ngừng: “Thịnh Dương… Thịnh Dương nó…”
“Nó làm sao?” Chu Duyệt nói. “Nó ra đường bị xe đụng à?”
“Đừng kích động thế.” Trần Hạo lắc đầu. “Cả người nó cứ ngơ ngẩn, em không thấy bộ dạng nó bây giờ đâu. Nếu em mà thấy, chắc chắn em sẽ hy vọng nó có thể tham dự đám cưới của chúng ta đấy.”
Chu Duyệt “a” một tiếng: “Anh đừng hòng lừa em đồng ý cho nó làm phù rể.”
“Cái đó thì không thể rồi, trông nó bây giờ còn già hơn cả phù rể.” Trần Hạo lấy điện thoại ra. “Đây là anh chụp lén, em xem đi.”
Chu Duyệt tức giận nhận lấy, chỉ nhìn thoáng qua, cô đã trố mắt kinh ngạc. Trên đời này lại thật sự có người bị lão hóa đột ngột sao?
“Đáng đời!” Chu Duyệt mắng một câu. “Chia tay phũ phàng thì đáng bị lão hóa phũ phàng!”
Nói thì nói vậy, nhưng Chu Duyệt cũng cảm thấy kỳ lạ. Sao một người có thể đột nhiên già đi nhiều như vậy? Điện thoại của Trần Hạo trong tay cô rung lên, màn hình hiện ra tin nhắn của Thịnh Dương.
[Thật đấy, Đường Hâm chắc chắn đã bỏ bùa tôi.]
Thịnh Dương kiên quyết tin vào điều đó.