Thiên Tai Ập Đến Ta Tích Trữ Hàng Hoá - Chương 71
Cập nhật lúc: 07/09/2025 08:23
Một người phụ nữ điên đầu bù tóc rối, khuôn mặt bẩn thỉu, ánh mắt vô thần, tóc dài đến thắt nút, quần áo cũng mòn bóng loáng, mùi hôi thối và nước dãi chảy ra từ khóe miệng, cười khúc khích với Lục Tinh Đường, trong tay ôm một cái gối đen như mực, tư thế ôm gối cực kỳ giống tư thế ôm đứa trẻ.
"Suỵt, đừng quấy rầy giấc ngủ của con tôi, nó vừa mới ngủ mà!"
Người phụ nữ nhỏ giọng nói với Lục Tinh Đường: "Cô nhìn xem, cục cưng có đáng yêu không? Để tôi nói cho cô biết, cục cưng của tôi đặc biệt nghe lời hiểu chuyện, ngoại trừ đói bụng, đi ị mới khóc, bình thường đều không khóc, mỗi ngày cười ngây ngô với tôi, cũng không biết cười ngây ngô cái gì."
Lục Tinh Đường nhíu nhíu mày, người này là hộ gia đình phòng 1801 đơn nguyên lầu của bọn họ, 1801 là một đôi vợ chồng trẻ, trước khi tận thế bùng nổ, người phụ nữ mang thai vào tháng 8.
Sau khi tận thế bùng nổ, hai vợ chồng bị nhốt trong nhà không thể ra ngoài, rất nhanh lương thực trong nhà đều ăn hết, nhưng người đàn ông chưa bao giờ ra ngoài tìm kiếm vật tư, để cho người phụ nữ mang thai ra ngoài tìm kiếm, quần áo đến đưa tay cơm đến há mồm, người phụ nữ vì mạng sống cũng không thể không ra ngoài tìm kiếm vật tư.
Kết quả chưa đi ra khỏi cửa Đơn Nguyên Lâu nghe thấy một tia sét đánh c.h.ế.t người, sợ tới mức sinh non.
Vì đứa con sinh ra không có sữa, lại sinh non nên cơ thể yếu ớt, người đàn ông của bà ấy cũng không đi ra ngoài tìm vật tư, thẳng đến sau đó đói đến hoàn toàn không chịu nổi mới ra ngoài.
Vật tư tìm về cũng không đủ cho hai người ăn, ông ta ăn rất nhiều, một chút cũng không biết tiết kiệm. người phụ nữ vì con, không thể không ăn nhiều một miếng, mong có sữa cho con bú, thậm chí vụng trộm giấu rất nhiều gạo, dùng bình giữ nhiệt hầm chín, dùng thìa nghiền nát rồi cho con ăn.
Cũng không biết khi nào người đàn ông tìm vật tư không về nhà, coi như là về nhà, cũng không có mang lương thực về. Người phụ nữ dỗ đứa trẻ ngủ, không để ý thân thể suy yếu ra ngoài tìm kiếm vật tư, vận may tương đối tốt bà ấy tìm được rất nhiều vật tư, cũng đủ cho hai mẹ con ăn.
Trước khi con bướm độc bùng nổ, người đàn ông mặt xám mày tro đầy vết thương đã trở về. Bà ấy cùng người đàn ông cãi nhau một trận, thậm chí người đàn ông còn muốn đem người phụ nữ ra ngoài bán thân đổi vật tư, nhưng người phụ nữ không đồng ý nên xảy ra xô xát lớn, người đàn ông xuống tay ngoan độc, chiếc ghế đẩu đánh cô ấy bất tỉnh.
Đến khi người phụ nữ tỉnh lại, không tìm thấy đứa bé, hỏi người đàn ông, người đàn ông cũng không nói.
Cho đến khi người phụ nữ tìm thấy một ngón tay trong nồi, người đàn ông mới nói thật, con của họ, đứa con mà người phụ nữ liều mạng sinh ra đã bị anh ta cho... Đây... Nấu!
Người phụ nữ hận đến thiếu chút nữa quyết định, thừa dịp người đàn ông ngủ say, cầm một con d.a.o phay c.h.é.m anh ta, chặt thành từng mảnh, từ cửa sổ ném ra ngoài.
Cũng từ đó trở đi, người phụ nữ trở nên điên điên khùng khùng, ngày ngày ôm gối làm con dỗ.
Thu hồi ánh mắt, nói: "Em trèo cửa sổ lên lầu, giữ chặt xe ba bánh!"
Lục Tinh Đường trèo cửa sổ ngồi xổm trên bệ cửa sổ, giữ chặt xe ba bánh Quý Ngôn Mặc đưa lên, Quý Ngôn Mặc lập tức đi lên, kéo xe ba bánh liền nhảy xuống bệ cửa sổ, nhìn cũng không nhìn người phụ nữ ôm đứa nhỏ cười ngây ngô liền lên lầu.
Trở lại lầu 19 nhìn thấy 1903 mở cửa ra, Tô Trình đứng ở cửa lo lắng nhìn xung quanh, nhìn thấy Lục Tinh Đường lúc trở về, thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn trời đất, hai người bình an trở về."
Quý Ngôn Mặc không có đi lại nhà Tô Trình, Lục Tinh Đường nhìn bóng lưng Quý Ngôn Mặc như cây tùng: "Quý Ngôn Mặc, em lập tức tới xem cho anh!"
Xoay người tiến vào nhà Tô Trình, tình huống Tô Hạo vẫn rất nghiêm trọng, lúc này phối dược truyền dịch cho Tô Hạo, một bên phối dược một bên nói với Tô Trình những gì đã xảy ra trong thị trường giao dịch trong khi phát thuốc: "May mắn vàng có thể mua thuốc, nếu không những loại thuốc này sẽ không được mua lại! Tất cả các loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội Tô mua về rồi, Tô Trình anh không cần lo lắng."
Tô Trình cảm kích không thôi: "Lục Tinh Đường, cám ơn em!"
Nếu như không có Lục Tinh Đường, cha anh có thể không vượt qua được.
Lục Tinh Đường: "Chúng ta là đồng minh sao!" Ân, hồi báo ân tình cứu mạng kiếp trước.
Sau khi Lục Tinh Đường truyền dịch cho Tô Hạo, cẩn thận quan sát một hồi, xác định không thành vấn đề: "Tô Trình, em đi xem Quý Ngôn Mặc, vừa rồi chúng em ở dưới lầu gặp người phụ nữ điên ở 1801. bà ấy đụng vào xe ba bánh, thiếu chút nữa em ngã, là Quý Ngôn Mặc cứu em, kết quả không cẩn thận bị đinh đâm, em đi xem một chút! Anh trông chừng cha anh, nếu có vấn đề gì cứ gọi qua bộ đàm của Quý Ngôn Mặc là được."
Không đợi Tô Trình trả lời, Lục Tinh Đường xoay người liền đi 1902. Quý Ngôn Mặc đã thay xong quần áo, nhìn thấy Lục Tinh Đường tới: "Anh không sao."
"Em bôi thuốc cho anh, tiêm một mũi uốn ván, những ngày tận thế nên cẩn thận một chút thì tốt hơn!"
Quý Ngôn Mặc nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Lục Tinh Đường, dừng một chút, nghiêng người để Lục Tinh Đường đi vào, đóng cửa lại cởi một nửa quần áo, lộ ra miệng vết thương cho Lục Tinh Đường xem: "Tin chưa?"
Lục Tinh Đường: "!!"
Sao lại không có vết thương nào? Em rõ ràng nhìn thấy máu!"
Trên cây đinh thép kia còn có máu!
Quý Ngôn Mặc mặc quần áo tử tế, lạnh nhạt nói: "Việc này không được nói cho bất luận kẻ nào! Nếu có người biết, chính là em nói, anh sẽ không chỉ bởi vì chúng ta là đồng minh mà nương tay với em!"
Lục Tinh Đường hiểu, đây cũng là một trong những bí mật của Quý Ngôn Mặc, người này càng ngày càng thần bí.
"Cam đoan giữ mồm giữ miệng!" dừng một chút: "Tô Trình có thể sẽ hỏi anh."
"Anh sẽ ứng phó."
Tô Hạo truyền dịch bảy ngày, đã khỏe hơn nhưng vì sinh bệnh gầy đi rất nhiều, quần áo mặc ở trên người rất rộng, Tô Trình mắt đỏ hoe, nhưng may mắn ông ấy đã vượt qua.
Lục Tinh Đường vỗ bả vai Tô Trình: "Bồi bổ cho ông nội Tô một chút, cơ thể ông ấy yếu, nhưng không cần bồi bổ quá nhiều, thân thể chịu không nổi!"
Dù sao thì ông ấy cũng đã già, nên đi từng bước.
"Cảm ơn Lục Tinh Đường, nếu không phải là em, chỉ sợ ba anh đã..."
"Được rồi, nói lời cảm ơn không biết bao nhiêu lần, lỗ tai em nổi kén rồi!"
Ở kiếp trước, Tô Hạo đã c.h.ế.t trong đợt bùng phát virus, hiện tại trời vẫn lạnh, khoảng cách virus bộc phát còn sớm, cũng đã nói rõ coi như không có cô, Tô Hạo cũng không có việc gì.
Từ Nghiên lại tới tìm Lục Tinh Đường, nói cô ứng tuyển vào công việc y tá bệnh viện, một tháng 30 cân lương thực, quản hai bữa cơm, cô ấy không biết kiến thức y tế, khi cô ấy đến bệnh viện, sẽ có người đào tạo cô ấy, dạy cô ấy những kiến thức cơ bản, nhanh chóng đi làm.
Lục Tinh Đường không có ngăn cản: "Chú ý an toàn, bệnh viện tạm thời không an toàn như vậy, tốt nhất là đem s.ú.n.g bên người! Sẽ không có người lấy đi s.ú.n.g của em!"Các bác sĩ và y tá trong bệnh viện không được trang bị súng, nhưng được trang bị d.a.o làm vũ khí đề phòng.
Nói cách khác, cho dù phát hiện s.ú.n.g trong tay Từ Nghiên, cũng sẽ không bị lấy đi.
Từ Nghiên đem tất cả vật tư trong nhà đều đưa đến nhà Lục Tinh Đường, để Lục Tinh Đường hỗ trợ bảo quản, cho dù là một đoạn gỗ cũng chuyển đến nhà Lục Tinh Đường, cô ấy không thể đảm bảo rằng sẽ không có ai cạy cửa nhà cô ấy sau khi cô ấy đi ra ngoài , cô ấy chỉ còn hai bàn tay trắng.
Vật tư của Từ Nghiên cũng không nhiều, cô ấy đem vật tư thu vào không gian, đợi Từ Nghiên trở về thì lấy ra đưa cho cô ấy.
Từ Nghiên vừa đi, lâu trưởng Mân Vĩ hoan đến gõ cửa, tìm Lục Tinh Đường cầu thuốc, Lục Tinh Đường nhíu mày: "Tôi không có thuốc, thị trường giao dịch có!"