Thứ Thê [cổ Trang Mê Tình] - Chương 123

Cập nhật lúc: 17/09/2025 04:36

Trường Thọ cười nói: “Đọc sách có gì không tốt? Trong sách tự có hoàng kim ốc…” Một năm trôi qua, Trường Thọ lại cao thêm không ít. Không còn gầy yếu như trước, học quyền cước với hộ viện, luyện thành một thân cơ bắp rắn chắc.

An An bĩu môi nói: “Tiên sinh dữ quá, mắng An An.”

Trường Thọ loáng thoáng nghe nói qua một chút, An An ở học đường, làm đổ mực lên người tiên sinh, trong sách khắp nơi đều vẽ người tí hon, chọc tiên sinh tức đến mức hai ngày lại phải mời phu nhân đến nói chuyện.

Trường Thọ bất đắc dĩ nói: “Tiên sinh mong tiểu thư tốt, chữ phải viết đoan chính, sách vở phải sạch sẽ, không thể làm loạn được.”

Thấy An An sắp không vui, Trường Thọ vội vàng nói thêm: “Nếu tiểu thư có thể làm được ba ngày không bị tiên sinh phê bình, Trường Thọ sẽ làm cho tiểu thư một thanh tiểu mộc kiếm, để tiểu thư luyện công phu.”

An An mắt sáng rỡ, “Thật ư?”

“Thật đó, bảo đảm không lừa tiểu thư.”

Hoàng hôn Triệu Tấn từ ngoài trở về, đứng trước nhà tháo bỏ đại trâm dính tuyết, bước vào trong, vừa định nói chuyện, Nhu Nhi đã ra hiệu cho chàng đừng lên tiếng. Triệu Tấn vén rèm nhìn về phía sương phòng phía Tây được dùng làm thư phòng, thấy An An đang nắm chặt bút, cau mày viết đại tự.

Chàng cười một tiếng, quay người hỏi Nhu Nhi, “Hôm nay mặt trời mọc từ phía nào vậy?”

Nhu Nhi hạ giọng nói: “Vừa về đến viện, điểm tâm cũng không ăn, cứ kêu la đòi viết chữ đọc sách.”

Triệu Tấn cười nói: “Thật là lạ, con gái của chúng ta sau này, chẳng lẽ lại muốn làm một nữ học sĩ sao?”

Nhu Nhi lườm chàng một cái, cười lạnh: “Con gái của chàng, chàng tự mình không biết ư? Đa phần là đang ấp ủ âm mưu gì đó, nàng ấy đâu phải là người có thể ngồi yên được?”

Lời này Triệu Tấn không thích nghe, theo chàng thấy, con gái mình chỗ nào cũng tốt, mấy ngày trước Nhu Nhi kể lại cho chàng nghe những khuyết điểm mà tiên sinh nói về An An, trong lòng chàng không vui, nếu không phải tiên sinh này là do người khác nhờ vả mời đến, ở giữa còn có quan hệ tình nghĩa của người ngoài, chàng nhất định lập tức từ chức người đó, đâu còn dung túng cho hắn ở đây trăm phương ngàn kế soi mói con gái chàng?

Triệu Tấn nói: “Cũng không cần quá gò bó nàng ấy, tuổi còn nhỏ mà, cứ từ từ thôi, lại đây, cho ta ôm con trai lớn của ta một cái.”

Chàng từ trong lòng Nhu Nhi bế Ngạn Ca nhi qua, đặt trong tay cân thử trọng lượng, “Con trai ta không tồi.”

Hai đứa trẻ trong nhà đều được nuôi dưỡng tinh tế, mặt trắng môi hồng, mũm mĩm đáng yêu, Triệu Tấn hôn một cái lên mặt đứa trẻ, lại nghiêng đầu, cúi người cười nói: “Lại đây, nương của con cũng phải hôn một cái.”

Nhu Nhi lườm chàng một cái, giơ tay chặn miệng chàng, “Chàng mau đi tắm rửa đi, lát nữa sẽ ăn cơm rồi.”

Triệu Tấn cười cười, vừa định cất bước, lúc này An An đã ôm một tờ giấy đầy chữ chạy đến, “Phụ thân, An An viết rất nhiều chữ.”

Một trang giấy to vuông vức, suýt nữa có thể bọc kín cả người An An, trên đó vẽ năm sáu chữ to tướng, xiêu vẹo đến mức không thể phân biệt được đọc là gì.

Dù vậy, Triệu Tấn vẫn chăm chú nghiên cứu hồi lâu, vui mừng nói: “Xem xem, nét ngang này của con gái ta viết khá có phong thái Nhan Liễu.”

Nhu Nhi dở khóc dở cười, nghe phụ nữ hai người một người khen không ngừng, một người đắc ý vênh váo, nàng hơi lo lắng, theo cách Triệu Tấn cưng chiều thế này, không biết đối với An An là tốt hay là xấu nữa.

Ba ngày sau, Trường Thọ đứng trước nhị môn ngóng về phía hành lang phía Đông. Học đường An An học được bố trí ở lang vũ giao giữa nội viện và ngoại viện, hắn ước chừng thời gian, sớm đã đợi bên ngoài.

Một lát sau, cửa được đẩy ra, vị phu tử trung niên hơi mập ung dung bước ra, Hạnh Chi và nha đầu nhỏ Lê Nhược vội vàng đi vào, giúp tiểu thư dọn dẹp bàn học và túi sách.

Trường Thọ ngẩng đầu trông ngóng, hôm nay An An ra muộn hơn bình thường, lâu như vậy mà vẫn chưa thấy động tĩnh, không biết bị chuyện gì làm trì hoãn. Hắn dò xét bước lên, muốn nhìn vào trong, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, thực sự không nên đến quá gần, hắn lại lùi lại, đi đi lại lại ngoài nguyệt môn.

Một lúc lâu sau, An An mới được Hạnh Chi bế ra. Tiểu cô nương khẽ ư ử, thỉnh thoảng còn giơ tay dụi mắt.

Lòng Trường Thọ thắt lại, sao lại khóc rồi? Chẳng lẽ lại bị tiên sinh trách mắng? Nhưng tiểu thư vốn dĩ không sợ tiên sinh, sao lại vì hắn nói vài câu mà khóc chứ?

Trường Thọ vừa sốt ruột, liền không màng tránh người, cất giọng gọi một tiếng “Tiểu thư”.

An An thấy là hắn, lập tức vùng ra khỏi lòng Hạnh Chi, mấy bước chạy đến trước mặt hắn, ngẩng đầu nói: “An An viết chữ không tốt, tiên sinh mắng người.”

Nàng khóc òa lên, những giọt nước mắt tủi thân tuôn rơi thành từng chuỗi, “Mộc kiếm của An An mất rồi. An An không thể luyện kiếm, học công phu.”

Đối với nàng mà nói, đây chính là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, là chuyện còn lớn hơn trời. Sao có thể không đau lòng không tủi thân chứ?

Hạnh Chi vừa định lại gần khuyên nhủ, đã thấy Trường Thọ cúi người, quỳ xổm trên mặt đất, rút từ trong ống tay áo ra một thanh tiểu mộc kiếm dài chừng một thước: “Đừng khóc, Trường Thọ biết tiểu thư đã cố gắng hết sức, tuy tiên sinh không hài lòng, nhưng Trường Thọ cực kỳ hài lòng. Thanh kiếm này tặng tiểu thư, tiểu thư xem, trên đó có khắc tên tiểu thư.”

Y ra hiệu cho nàng nhìn cán kiếm, trên đó khắc một chữ “An”, từng nét từng nét ngay ngắn sạch sẽ, còn đẹp hơn cả chữ nàng viết nhiều.

Nàng ngừng khóc, mở to mắt nhìn y: “An An, An An có thể sờ một chút không?”

Y mỉm cười: “Có thể chứ, thanh kiếm này là của tiểu thư rồi.”

Y xòe bàn tay, đưa mộc kiếm qua. An An mở bàn tay nhỏ xíu nắm lấy cán kiếm, cảm giác chân thật khi cầm trong tay khiến nàng vui vẻ trở lại, nàng cười ra tiếng trong khi nước mắt còn chưa khô: “Tiểu ca ca thật tốt.”

Mặt Trường Thọ hơi ửng hồng, y đứng dậy, lùi lại vài bước, An An nghịch mộc kiếm, vung vài cái, nàng quay đầu lại nhìn chằm chằm y nói: “Ca ca múa kiếm, An An học.”

Trường Thọ khựng lại, múa kiếm trước mặt tiểu thư, dường như không hợp quy củ cho lắm…

Nhưng đôi mắt to tròn của An An, sáng lấp lánh như nước, tựa như những chùm nho đen bóng, tràn đầy hy vọng và khao khát. Y thậm chí không nỡ nói một chữ “không”, sợ rằng ánh sáng trong đôi mắt ấy sẽ vụt tắt mà thay vào đó là sự thất vọng.

Y không nỡ để nàng thất vọng.

Y lại lùi ra vài bước, ôm quyền làm động tác khởi đầu.

Kiếm đi gió đến, cánh tay tựa như vươn lên, đầu ngón chân chạm đất, tại chỗ nhảy vọt lên ba thước, làm một cú xoay người trên không thật đẹp mắt.

An An vỗ tay nói: “Tiểu ca ca thật lợi hại!”

Động tác của Trường Thọ không dừng, một kiếm đ.â.m ra, nhắm thẳng vào cành tùng, những mảnh tuyết trên cành cây rào rào rơi xuống, tựa như một trận tuyết khác lại đổ về.

An An khoác lên mình chiếc áo khoác màu đỏ rực, bằng bông dày viền lông đỏ, chân đi ủng da cừu đỏ thẫm lót bông, đứng trong tuyết như một ngọn lửa. Nàng rạng rỡ đến mức không thể nào bỏ qua được.

Thức cuối cùng của Trường Thọ, y bật người đứng dậy, mũi kiếm chỉ nghiêng xuống dưới, nếu lúc này nghênh địch, mục tiêu hẳn phải là tim đối phương, y cố ý học những chiêu sát thủ, không cầu động tác phức tạp đẹp mắt chỉ cầu sức mạnh thiết thực. Sẽ có một ngày, y phải lấy đầu kẻ thù…

Chỉ một khoảnh khắc ngẩn ngơ, thân kiếm bị người ta dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lại. Trường Thọ giật mình, nghe thấy An An reo lên: “Cha cha!”

Triệu Tấn giữ lại lưỡi kiếm, liếc nhìn Trường Thọ một cái, rồi mới dỡ bỏ lực đạo, buông thanh mộc kiếm ra.

Hạnh Chi và những người khác tiến lên hành lễ, Triệu Tấn gật đầu, cúi người bế An An lên.

An An cười chỉ vào Trường Thọ nói: “Cha cha, tiểu ca ca biết bay đó, lợi hại lắm.”

Trường Thọ đã lùi ra vài bước, cảnh giác nhìn bóng lưng Triệu Tấn. Triệu Tấn không quay đầu nhìn y, cũng không theo lời An An mà nói, chàng phủi những hạt tuyết trên đỉnh đầu An An, cười nói: “An An đói bụng chưa? Chúng ta về phòng tìm nương xin ít điểm tâm ăn nhé?”

An An lập tức quên đi mọi thứ khác, cười vỗ tay, ngọt ngào nói: “Dạ được.”

Trường Thọ nắm chặt mộc kiếm, dõi mắt nhìn Triệu Tấn bế An An đi xa. Y kéo khóe môi cười khổ, bàn tay nắm cán kiếm siết chặt. Phúc Hỷ quay người lại, nhìn thấy động tác và biểu cảm của y, y biết đại tiểu thư rất thân thiết với tiểu tư mã phòng này, nhưng dù sao y cũng không phải người của mình. Những năm qua y cam tâm tình nguyện ở lại mã phòng làm việc, không lộ diện không khoe khoang, cũng không hề nhắc lại chuyện muốn báo thù, tuy có vẻ ngoài an phận, nhưng Phúc Hỷ biết, y không đơn giản như vẻ ngoài, cũng không biết trong lòng y đang ủ mưu tính kế gì. Gia tuy nói không cần để ý đến y, nhưng Phúc Hỷ luôn cảm thấy không yên tâm, y có một linh cảm, tiểu tư này sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện lớn.

Ngày hôm sau, An An chạy lon ton đến mã phòng: “Tiểu ca ca! Kiếm của muội đâu?” Hôm qua bị cha làm xao nhãng, thế mà lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.

Trường Thọ đưa hai tay dâng mộc kiếm cho nàng, cúi mắt nói: “Trường Thọ là hạ nhân, ngài là tiểu thư, về sau… đừng gọi ca ca nữa.”

Những năm qua y vẫn luôn coi tiểu cô nương này như muội muội của mình, dùng nàng để lấp đầy một khoảng trống trong lòng, nói ra thì thật đáng cười, y chỉ là một hạ nhân, dựa vào đâu mà vọng tưởng làm ca ca của thiên kim tiểu thư?

An An vô tội nhìn y, ngập ngừng nói: “Tiểu ca ca?”

Trường Thọ mím môi.

Y nghĩ, nàng còn nhỏ như vậy, làm sao có thể hiểu được những ân oán và tình cảm phức tạp giữa người lớn. Càng không ai có thể hiểu được sự khó chịu và không cam lòng của y, y không có ai để tâm sự, chỉ có thể giữ kín trong lòng, ngay cả giải thích cũng thừa thãi, ai mà để tâm chứ?

Y khom người nói: “Tiểu thư mời về đi, Trường Thọ phải làm việc rồi.”

An An cứ bước một bước lại ngoái đầu nhìn lại ba lần, cuối cùng cũng đi rồi.

Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bốn góc, mây đen giăng kín, không khí tràn ngập một nỗi u uất nặng nề. Tối nay có lẽ lại là một trận tuyết lớn.

Tối đó, Triệu Tấn lệnh chuẩn bị xe ngựa đưa khách về, một nửa số ngựa trong mã phòng đều được dùng để kéo xe. Triệu Tấn bên ngoài còn phải dự một buổi yến tiệc, Trường Thọ theo tùy tùng kéo ngựa, mãi đến sáng hôm sau mới cùng xe quay về.

Triệu Tấn tự mình về Thượng Viện để ngủ bù, nhưng Trường Thọ y vẫn chưa thể nghỉ ngơi, y phải tự tay tháo dỡ từng chiếc xe đã dùng tối qua, đưa ngựa về chuồng cho ăn cỏ khô, chải rửa sạch sẽ lông, y mới có thể đi nghỉ.

“Tiểu thư đi chậm thôi!”

Giọng nói quen thuộc, là Hạnh Chi.

Trường Thọ quay đầu lại, liền thấy An An mặc áo bông hồng phấn, ôm một chiếc hộp đồ ăn nhỏ, nhanh chóng chạy về phía y.

Y vô thức muốn né tránh, vừa mới tắm cho ngựa xong, trên người còn rất bẩn, mùi cũng rất khó chịu. Mã phòng dơ như vậy, nàng mặc xinh đẹp như thế, không nên đến đây.

An An đưa chiếc hộp đồ ăn nhỏ trong lòng lên, mắt cong thành hình trăng khuyết, cười nói: “Đường, ngọt lắm, cho tiểu ca ca ăn.”

Trường Thọ nghiêm mặt nói: “Tiểu thư lại hồ đồ rồi, tiểu nhân tên Trường Thọ, là tiểu tư làm việc ở mã phòng, không phải tiểu ca ca trong miệng tiểu thư.”

An An dường như không hiểu, ấp úng khó khăn mở hộp đồ ăn, lấy ra một nắm kẹo đường: “Tiểu ca ca ăn kẹo. Ngọt nè.”

Trường Thọ nhìn nàng kiễng chân giơ cao một nắm kẹo đường, tâm trạng phức tạp vô cùng. Vừa chua chát, vừa bất lực, y nên nói rõ thế nào với tiểu nhân nhi này, rằng y căn bản không xứng được nàng xem trọng như vậy.

“Tiểu thư, đến giờ đọc sách rồi, tiên sinh đang chờ đấy.”

Hạnh Chi đang giục.

An An nhét kẹo vào lòng y: “Tiểu ca ca ăn đi, chờ An An, tan học đến chơi nhé!”

Nàng không quay đầu lại, đôi chân ngắn ngủn chạy thật nhanh.

Trường Thọ ôm kẹo, cúi đầu im lặng.

××

Thượng Viện, Nhu Nhi đang nói chuyện với Kim Phượng.

“Ngươi xem kỹ chưa? Thật không?”

Kim Phượng mím môi cười, ghé sát vào hạ giọng: “Thiên chân vạn xác, lát nữa ngươi nhìn Mai Nhụy lại gần, sẽ ngửi thấy mùi hoa nhài đó, loại của Tuyết Nguyệt Lâu nổi tiếng, không sai được đâu.”

Hai người đang thì thầm, Mai Nhụy bưng thuốc bước vào: “Thái thái, thuốc sắc xong rồi, ngài uống khi còn nóng…”

Vừa ngẩng đầu, thấy Kim Phượng và Nhu Nhi đều đang nhìn mình, nàng không khỏi có chút chột dạ, mặt đỏ bừng, nói: “Có chuyện gì sao?”

Nhu Nhi mỉm cười không nói, Kim Phượng trêu chọc nàng nói: “Hôm nay sắc mặt tốt thật đó, dùng loại cao phương nào vậy? Giới thiệu cho tỷ tỷ với.”

Mặt Mai Nhụy càng đỏ hơn, nhanh chóng liếc Nhu Nhi một cái, rồi vội vàng cúi đầu: “Đâu có? Kim Phượng tỷ tỷ đừng trêu chọc ta.”

8. Kim Phượng nói: “Ngươi là người từ phòng Thái thái mà ra, không thể làm mất danh tiếng của Thái thái được, phàm là mọi việc đều phải chú trọng lễ nghĩa có đi có lại, ngươi đừng để thiệt thòi cho người ta mới phải đó.”

Mai Nhụy lên tiếng: “Tỷ tỷ thật kỳ lạ, tại sao đột nhiên lại nói những lời khó hiểu như vậy, ta không nói chuyện với tỷ nữa, trên lò còn đang hâm canh đó, ta đi đây.” Nàng vội vàng trốn ra khỏi phòng.

Kim Phượng quay người lại cười với Nhu Nhi: “Thái thái, ta không nói sai chứ?”

Nhu Nhi gật đầu: “Xem ra trong viện chúng ta, sắp có hỷ sự rồi, phải chuẩn bị trước mới được, ngày mai gọi tiệm gửi mấy thước vải lụa đỏ lớn, mọi người cùng nhau giúp chọn lựa. Kim Phượng mở kho ra, lấy vài món trang sức ra làm đồ của hồi môn cho Mai Nhụy…”

Trong phòng đang bàn bạc chuyện gì, Mai Nhụy không dám nghe. Tim nàng đập thình thịch, trở về phòng mình, soi gương mím lại tóc, người trong gương mày vẽ mắt tô, thoa nhẹ phấn son. Hôm đó Phúc Hỷ cùng gia từ ngoài trở về, đưa cho nàng một hộp phấn má mùi hoa nhài, nàng suy đi tính lại, mới lấy ra dùng.

Năm nay y trăm phương nghìn kế tỏ vẻ ân cần, kỳ thực tâm phòng bị của nàng đã sớm cởi bỏ, nhưng vì giữ thể diện, không nói ra được. Kim Phượng nói phải chú ý lễ thượng vãng lai, nàng đáp lễ lại, có lẽ… cũng có thể chăng?

Chẳng mấy chốc, Phúc Hỷ thắt một chiếc túi thơm bắt mắt ngang eo, khoe khoang khắp nơi.

Nhu Nhi bàn bạc với Triệu Tấn, muốn sang xuân năm sau sẽ tổ chức hôn sự cho hai người. Triệu Tấn đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng Phúc Hỷ một khi thành thân, khó tránh khỏi phải dành thời gian bầu bạn với vợ, về sau thời gian hầu hạ bên cạnh chàng ắt sẽ ít đi.

Quản sự đề nghị chọn một người trong Phúc Doanh và Phát Tài để thay thế chức vụ của Phúc Hỷ. Triệu Tấn hơi đau đầu. Chàng đã quen dùng Phúc Hỷ, có vài việc không cần nói ra, một ánh mắt Phúc Hỷ đã có thể đoán được ý chàng là gì.

Nhất thời muốn đổi người, khó tránh khỏi phải kiên nhẫn dạy bảo.

Phúc Doanh cẩn trọng nhưng tính tình có phần chất phác, đôi khi cần ra oai hay làm việc ác, y lại rụt rè.

Phát Tài thì gan dạ, nhưng không đủ trầm ổn, khí thế cũng không thể đè nén người khác.

Quản sự viện ngoài tiến cử Trường Thọ với Triệu Tấn: “Đứa trẻ này thông minh trầm ổn, giữ được bình tĩnh, những năm qua tiểu nhân đứng ngoài quan sát, y làm những công việc cực khổ nhất, nặng nhọc nhất trong mã phòng, nhưng một chút cũng không oán thán, mọi việc qua tay y đều hoàn thành một cách đâu ra đấy. Nếu gia không chê, có thể điều y đến đây quan sát vài ngày…”

Lai lịch của Trường Thọ, trừ Phúc Hỷ và vài người đặc biệt thân cận biết, những người còn lại đều không hề hay biết thân phận của y. Vì vậy quản sự tiến cử rất chân thành, Triệu Tấn ném cuốn sách trên tay xuống, bóp thái dương nói: “Cứ để sau đã.”

Trường Thọ sẽ không vĩnh viễn ở lại Triệu gia, vả lại, chàng cũng không tin tưởng đứa trẻ họ Khương đó.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.