Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án - 199
Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:50
Lục Thính An đã dặn Bùi Giang Chiêu đừng đi lung tung, mà anh ta cũng thật sự không rời khỏi tầm mắt của hai người quá lâu.
Lần duy nhất đi xa hơn một chút là khi con mèo Hoa Hoa của anh bị một vị khách vô tình giẫm trúng đuôi. Nó giận dữ vung móng tát thẳng vào chân người ta, khiến Bùi Giang Chiêu hoảng hốt chạy qua ôm mèo vào lòng, sợ nó bị làm hại.
Ngoài chuyện đó, anh ta chẳng có lý do gì để rời đi. Suốt buổi chỉ loanh quanh bên cạnh Lục Thính An và Cố Ứng Châu, lúng túng chẳng khác nào một cái “bóng đèn” sáng trưng.
Thời gian trôi đi, yến tiệc đã qua hơn một nửa.
Lục Thính An ăn no, uống vài ly nước trái cây, cơn buồn ngủ bắt đầu dâng lên.
Cố Ứng Châu đứng sát bên, để mặc cậu dựa hẳn nửa người vào vai mình.
“Ngủ gật rồi à?” anh khẽ hỏi.
“Không có.” Lục Thính An đáp theo bản năng, giọng hơi lơ đãng.
Miệng thì nói không mệt, nhưng người thì chẳng buồn cử động. Cậu khẽ lẩm bẩm:
“Có chúng ta canh thế này, chắc tối nay không ai dám ra tay với Bùi Giang Chiêu đâu.”
Nhưng điều đó không có nghĩa là vấn đề đã được giải quyết.
Đám đông hỗn tạp đúng là nơi thuận lợi để kẻ g.i.ế.c người ẩn mình. Nếu có ai đó thật sự hận Bùi Giang Chiêu đến tận xương tủy, lỡ hụt lần này, chắc chắn họ sẽ còn chờ cơ hội khác để ra tay.
Họ không thể lúc nào cũng kè kè bên anh ta được. Đúng như Bùi Giang Chiêu từng nói, anh ta đâu phải tội phạm để cần giám sát 24/7. Thậm chí họ cũng không thể cảnh báo anh ta phải nghi ngờ tất cả mọi người xung quanh nói thế khác nào coi anh ta bị hoang tưởng?
Cố Ứng Châu trầm ngâm một lát, rồi nói:
“Hay là… để cho hung thủ có cơ hội ra tay.”
Lục Thính An nghiêng đầu, nhìn anh:
“Ý anh là, để Bùi Giang Chiêu tách ra khỏi chúng ta?”
Cố Ứng Châu gật nhẹ, giọng chắc nịch:
“Càng gần lúc kết thúc tiệc, hung thủ càng sốt ruột. Nghĩ mà xem, đêm nay mà bỏ lỡ, hắn sẽ phải chờ bao lâu nữa mới có dịp tiếp cận? Hắn nhất định sẽ chọn lúc Bùi Giang Chiêu lạc khỏi đám đông để xuống tay.”
Lục Thính An cụp mắt, cân nhắc thiệt hơn.
Có lẽ ngay từ đầu họ đã chọn sai cách. Nếu mục tiêu là dụ hung thủ ra, thời điểm thích hợp không phải lúc này. Ở cạnh Bùi Giang Chiêu lâu đến thế, hung thủ chắc chắn đã nhận ra, và trong lòng cũng đã cảnh giác.
Nhưng ngoài cách đó ra thì không còn lựa chọn nào khác. Tốt nhất sự việc sẽ diễn ra như Cố Ứng Châu dự đoán: hung thủ nôn nóng không chờ được, sớm muộn gì cũng ra tay.
Nhưng đúng lúc ấy, dị biến xảy ra.
Lục Thính An đang cúi đầu suy nghĩ, chưa kịp nhìn thấy gì thì một tiếng “Phành!” vang dội trong đám đông tiếng nặng nề của cơ thể người ngã xuống đất.
Ngay sau đó, lại là một tiếng “Thình thịch”, có người rơi thẳng xuống hồ bơi.
Cố Ứng Châu lập tức giữ chặt lấy vai Lục Thính An, giọng trầm thấp và nghiêm nghị gọi tên cậu:
“Chúng ta sai rồi.”
Lục Thính An siết chặt nắm tay. Không sai, bọn họ đã nhận nhầm người bị hại.
Chiếc trâm cài áo hình hoa hồng vàng gắn trên người Bùi Giang Chiêu đã khiến họ mặc định anh ta là mục tiêu, vội vàng bảo vệ anh ta. Nhưng hung án vẫn xảy ra ngay trước mắt bọn họ.
Trong biệt thự, không khí lập tức nặng nề đến nghẹt thở.
Đối với đa số khách mời, bữa tiệc này vốn chỉ là một dịp xã giao. Họ uống rượu, trò chuyện làm ăn, say trong men cồn và tiếng nhạc nhẹ nhàng. Vậy nên khi tai nạn xảy ra ngay trước mắt, đa số đều bàng hoàng không hiểu chuyện gì.
Chỉ sau hai giây, mặt nước hồ bơi đã loang ra một mảng đỏ tươi. Máu.
Tiếng thét chói tai đầu tiên xé toạc bầu không khí:
“Á! Có người chết! Chết người rồi!!!”
“Ai… ai c.h.ế.t vậy?”
“Hình như là Bùi Hoành Lịch! Có người đẩy anh ta từ trên lầu xuống!”
“Chạy mau! Mau chạy đi!”
Tiếng la hét hỗn loạn, khóc lóc, gào thét vang vọng khắp nơi. Câu “chạy mau” kia chẳng biết xuất phát từ ai, nhưng ngay lập tức đã khiến toàn bộ khách khứa như bầy ong vỡ tổ, đồng loạt hoảng loạn chen lấn chạy về phía cổng lớn.
Đây vốn là tiệc sinh nhật của Diệp Kinh Thu, cũng là lễ kỷ niệm 30 năm thành lập tập đoàn Bùi thị.
Nhưng ngay trong bữa tiệc, trước mặt bao nhân vật quyền thế ở Cảng Thành, Bùi Hoành Lịch con trai trưởng của Diệp Kinh Thu, cũng là người có tiếng nói lớn nhất trong tập đoàn Bùi thị lại bị đẩy ngã từ tầng trên xuống, sống c.h.ế.t chưa rõ.
Chủ tiệc gặp biến cố kinh hoàng như vậy, ai còn dám nán lại biệt thự? Hung thủ có khi vẫn đang trà trộn trong đám đông. Không ai muốn lấy tính mạng mình ra đánh cược.
Cố Ứng Châu phản ứng cực nhanh. Gần như cùng lúc vừa dứt lời với Lục Thính An, anh đã lao về phía cửa chính.
Bộ vest bó sát khiến cử động có phần gò bó, nhưng anh chẳng hề bận tâm. Dù vậy, tốc độ của anh vẫn vượt xa mọi người, vọt lên trước tiên, dùng sức kéo chặt cánh cổng sắt nặng nề của biệt thự.
Ngay lập tức, dòng người phía sau bị chặn đứng.
Đám đông muốn bùng nổ giận dữ, nhưng khi ngẩng đầu thấy rõ gương mặt lạnh lùng của Cố Ứng Châu, từng người như nghẹn lại, im bặt như bị dội gáo nước lạnh.
Anh đứng chắn ngay trước cổng, một mình đối đầu với cả trăm người mà khí thế không hề suy giảm.
Tay phải anh đặt hờ sau lưng, động tác kín đáo nhưng rõ ràng mang theo cảnh cáo chỉ cần có kẻ dám liều lĩnh lao lên, anh sẽ không ngần ngại rút súng.
“Lùi lại hết.” Giọng Cố Ứng Châu lạnh lẽo vang lên, mệnh lệnh không cho phép phản bác.
“Trong biệt thự vừa xảy ra án mạng. Ở đây, tất cả mọi người đều là nghi phạm. Trước khi cảnh sát đến, bất kỳ ai cũng không được phép rời đi!”
Nghi phạm?
Khách khứa đồng loạt sững sờ. Họ chỉ được mời đến dự sinh nhật Diệp Kinh Thu, có ăn uống, chúc rượu thì cùng lắm là say xỉn. Sao bỗng dưng lại bị coi là nghi phạm g.i.ế.c người?
Từ phía sau đám đông, có người lên tiếng bất mãn:
“Cố thiếu, anh cũng thấy rồi đấy. Lúc xảy ra chuyện, chúng tôi đều ở dưới tầng trệt, bên cạnh hồ bơi. Bùi Hoành Lịch là bị người ta đẩy từ trên lầu xuống. Dựa vào đâu mà nói chúng tôi cũng có hiềm nghi?”
Có kẻ mở lời, lập tức kéo theo người khác phụ họa:
“Đúng thế, chúng tôi với Bùi tổng đâu có ân oán gì, sao có thể g.i.ế.c anh ấy?”
“Cảnh sát các anh phá án chẳng phải dựa vào chứng cứ sao? Nói chúng tôi tình nghi gây án, vậy chứng cứ đâu? Sếp Cố, không có chứng cứ thì khó mà phục chúng được!”
Ánh mắt sắc bén của Cố Ứng Châu quét qua, lần lượt đảo trên mặt vài người vừa lớn tiếng.
Những kẻ đứng hàng đầu im thin thít, khôn ngoan không dại dột làm chim đầu đàn. Ngược lại, mấy kẻ phía sau mới mạnh miệng, rõ ràng có ý kích động.
Anh lạnh lùng nhìn một vòng, giọng trầm khàn:
“Có ai không phục không? Nếu không phục thì bước ra đây, nói thẳng với tôi.”
……
Không khí như đông cứng.
Không ai hé răng. Không một ai dám thực sự đứng ra tỏ thái độ.
Chọc giận Cố Ứng Châu chẳng khác nào tự tìm đường chết. Ai mà không biết trước mặt họ chính là đại thiếu gia nhà họ Cố, hơn nữa còn là tổ trưởng Tổ Trọng án. Đắc tội anh ta, thì coi như đêm nay có mà bị lôi hết về đồn cảnh sát ngồi thông đêm.
Những kẻ vừa nãy còn hùng hổ, bây giờ chỉ dám nhìn nhau, nuốt hết lời vào bụng.
“Sếp Cố, sếp Cố!”
Một giọng nói vội vã vang lên. Từ sau đám đông chen ra một người, vừa cười nịnh nọt vừa gọi.
Cố Ứng Châu liếc mắt một cái: trên người gã mặc đồng phục bảo an. Sau lưng còn có hai gã khác cũng mặc giống hệt, cơ thể rắn chắc, hiển nhiên là bảo vệ nhà họ Bùi.
Không mất thời gian đôi co, Cố Ứng Châu chỉ tay về phía cổng sau lưng mình:
“Mấy người trấn thủ ở đây. Không ai được phép tự ý rời khỏi.”
“Vâng!”
Ba tên bảo vệ đáp lời, có hơi lúng túng nhưng lập tức đứng nghiêm, khí thế hùng hổ. Trong mắt họ, nhận được mệnh lệnh của anh chẳng khác nào trở thành một phần của tổ trọng án thực thụ.
Ngay lập tức, trong đám đông có vài tiếng cười nhạo khẽ khàng vang lên, tỏ rõ khinh thường.
Cố Ứng Châu hoàn toàn không để ý. Anh quay người, sải bước thẳng vào bên trong hiện trường.
“Đã c.h.ế.t rồi.”
Đứng bên mép hồ bơi, Lục Thính An lạnh giọng tuyên bố: Bùi Hoành Lịch đã tử vong.
Trong nước, quản gia nhà họ Bùi cùng một nam giúp việc đang run rẩy vớt xác chủ nhân. Mặt họ trắng bệch, người run như cầy sấy, không rõ là vì lạnh hay vì sợ hãi, có lẽ là cả hai.
Ngay khi Cố Ứng Châu ra cửa lớn, Lục Thính An lập tức gọi điện nhờ điều xe cứu thương. Sau đó, cậu nhắn tin cho Du Thất Nhân, yêu cầu cô dẫn tổ pháp y và giám định hiện trường tới ngay.
Không phải cậu muốn Bùi gia xui xẻo thêm, mà vì tình trạng của Bùi Hoành Lịch quá rõ ràng. Anh ta bị ai đó từ tầng ba trở lên đẩy xuống. Vị trí rơi cực kỳ xấu, ót đập thẳng xuống mép hồ cứng như thép. Sọ gần như vỡ nát, m.á.u loang đầy bờ, còn lẫn cả những mảng trắng lẫn trong m.á.u khó phân biệt là xương hay não.
Nhưng đó chưa phải tất cả. Ở n.g.ự.c Bùi Hoành Lịch còn cắm nguyên một con d.a.o gọt hoa quả, lưỡi đ.â.m thẳng vào tim, không hề để sót một khoảng.
Hung thủ hận anh ta đến tận xương tủy. Đâm tim chưa đủ, còn phải đẩy rơi từ tầng cao xuống để chắc chắn anh ta không thể sống sót.
Cũng vì thế, nước trong bể bơi nhuộm đỏ một mảng lớn.
Cố Ứng Châu quay lại rất nhanh. Thấy quản gia và giúp việc chật vật kéo t.h.i t.h.ể lên, anh lập tức lao vào phụ. Vài người hợp sức, cuối cùng cũng đặt được Bùi Hoành Lịch lên bờ, toàn thân ướt sũng, m.á.u hòa nước loang lổ khắp sàn gạch.
Cố Ứng Châu cúi xuống kiểm tra, lật mí mắt. Đồng tử giãn rộng, sung huyết đỏ lòm.
“Tôi… tôi có học qua sơ cứu…”
Người giúp việc mặt tái mét, run giọng: “Sếp Cố, hay để tôi thử hô hấp nhân tạo? Biết đâu còn kịp…”
Anh ta vừa quỳ xuống thì bị Cố Ứng Châu ngăn lại.
“Tim bị đ.â.m xuyên rồi. Cậu muốn ép tim vào đâu?”
Ngay lúc đó, một mùi hạnh nhân đắng nhè nhẹ thoảng qua. Cố Ứng Châu biến sắc, che mũi, lập tức đứng thẳng dậy.
Động tác của anh khiến Lục Thính An chú ý:
“Sao vậy?”
Cố Ứng Châu cởi áo khoác, phủ lên mặt tử thi rồi mới đáp:
“Trên người Bùi Hoành Lịch có mùi xyanua.”
Sắc mặt Lục Thính An cũng đổi hẳn:
“Còn bị đầu độc?”
Cyanua thứ độc vương khét tiếng, đặc trưng bởi mùi hạnh nhân đắng. Dạng bột trắng dễ hòa tan trong nước, có thể xâm nhập qua hô hấp, tiêu hóa hoặc da, đều gây tử vong cực nhanh.
May mà trước khi vớt xác, Lục Thính An đã dặn quản gia và giúp việc tránh chạm trực tiếp quá nhiều, nếu không giờ cả hai có khi cũng đã ngộ độc.
Bùi Hoành Lịch rốt cuộc đã đắc tội với ai?
Trúng độc, bị đ.â.m tim, lại còn bị đẩy từ tầng cao xuống ba cách g.i.ế.c người trí mạng đều hội tụ trên một cơ thể.
Lục Thính An rời mắt khỏi xác, vô tình liếc xuống hồ. Nước trong dần lắng, m.á.u loang tản ra, để lộ dưới đáy một vật lấp lánh một chiếc cài áo hình hoa hồng vàng.
Lại một chiếc cài áo?
Cậu lập tức xoay người, bắt gặp Bùi Giang Chiêu đang đứng cách đó hai mét. Anh ta bị cảnh tượng xác c.h.ế.t của anh trai dọa đến run lẩy bẩy, môi trắng bệch, nước mắt rơi lã chã mà không hay biết, cả người không dám tiến lại gần.
Trên n.g.ự.c anh ta, cũng đang cài một bông hồng vàng y hệt.
“Bùi Giang Chiêu, lại đây.” Giọng Lục Thính An nghiêm lại, ánh mắt dán thẳng vào n.g.ự.c anh ta. “Cái cài áo này ai đưa cho anh? Chỉ mình anh có sao?”
Môi Bùi Giang Chiêu run lẩy bẩy, nhưng vẫn trả lời:
“Tôi và anh trai đều có…”
Nói xong, hai hàng lệ lại trào ra. Anh ta vội quay đi, lúng túng dùng tay áo lau mặt.
Quản gia thở dài, nói thay:
“Cái cài áo này là lão phu nhân đặt thiết kế riêng cho hai cậu chủ. Trên đời chỉ có hai chiếc, tượng trưng cho tình cảm huynh đệ không gì thay thế.”
“……”
Lục Thính An cứng họng.
Thì ra ngay từ đầu cậu đã sai lầm.
Cậu quá tự tin, tưởng rằng trên đời chỉ có duy nhất một chiếc cài áo đó.