Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án - 200
Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:25
Du Thất Nhân dẫn người đến nơi đã là hơn một tiếng sau. Xe cảnh sát nối đuôi chạy vào, sắc mặt cả đoàn đều không mấy dễ coi.
Lục Thính An nhìn thấy liền hiểu.
Tết nhất, hơn nữa còn là đêm giao thừa, ai cũng đang ở nhà sum họp cùng người thân bạn bè. Giờ này lẽ ra phải là lúc ăn uống, cạn chén, trò chuyện vui vẻ, thế mà lại xảy ra án mạng.
Chẳng ai muốn trong ngày nghỉ phải lao ra đường làm “trâu ngựa”. Hơn nữa, tính chất công việc của bọn họ vốn đã quá áp lực, năm mới mở đầu bằng một vụ như thế này thì đúng là chẳng lấy gì làm hay ho.
“Vất vả mọi người rồi.” Cố Ứng Châu lên tiếng: “Kết thúc vụ này, tôi sẽ lì xì cho các anh em, đầu năm xua xui.”
Hằng năm, Cố Ứng Châu đều phát bao lì xì cho tổ trọng án. Đến mức tuổi tác chênh lệch, đáng ra có thể gọi bằng “chú” như Hồ Trấn cũng được chia phần. Có khi thấy gánh nặng gia đình người ta lớn, anh còn cố tình dày thêm bao lì xì.
Mấy chuyện này vốn chẳng phải chuyện để khoe khoang, chẳng qua từng bị người ngoài vô tình bắt gặp rồi truyền ra.
Nghe nhắc đến lì xì, sắc mặt đám cảnh sát mới giãn ra. Thực ra đây đều là công việc trong bổn phận, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút oán thầm. Nếu có thêm bao lì xì… thì chẳng ai dám than phiền nửa câu.
Du Thất Nhân bước về phía Lục Thính An, đến gần thì hạ giọng hỏi:
“Sao lại thế này? Cậu với sếp Cố thế nào lại xuất hiện trong tiệc nhà họ Bùi?”
Cô tuy không rành giới kinh doanh ở Cảng Thành, nhưng với tư cách cảnh sát, những gia tộc trọng điểm như Bùi gia vẫn có chút hiểu biết. Lục Thính An và Cố Ứng Châu, rõ ràng chẳng mấy khi hợp với Bùi gia.
Vậy tại sao cô lại hỏi Lục Thính An mà không hỏi Cố Ứng Châu? Đương nhiên là vì Cố Ứng Châu nổi tiếng chẳng bao giờ tham gia mấy cuộc tụ tập vô nghĩa. Chỉ cần nghĩ một chút cũng biết, anh ta là đi theo ai đến đây rồi.
Lục Thính An khẽ mím môi, trong chốc lát không biết phải giải thích ra sao.
Làm sao nói được chứ? Chẳng lẽ bảo rằng vốn định ngăn chặn một vụ án mạng, kết quả lại thành chính mắt chứng kiến một vụ mưu sát? Như thế thì mất mặt quá.
Cậu im lặng, lấy tay che nửa gương mặt, chẳng muốn nói gì thêm.
Không nghe được câu trả lời, Du Thất Nhân chỉ vào phía bể bơi, nơi có người đang đưa t.h.i t.h.ể vào biệt thự đó chính là Sầm Khả Dục.
“Pháp y Sầm đến từ khi nào?”
Lục Thính An liếc nhìn Sầm Khả Dục trong bộ đồ trắng:
“Chỉ sớm hơn các cô mười lăm phút thôi.”
“Anh ta đến cũng nhanh thật.” Du Thất Nhân lẩm bẩm, “Bảo sao lúc nãy tôi gọi mãi không ai bắt máy, thì ra cậu đã báo cho anh ta trước rồi.” Nghĩ ra điều gì, cô vội nói tiếp:
“Thế thì tôi phải gọi cho pháp y Lê, hôm nay cô ấy còn về quê với cha mẹ. Nếu Sầm pháp y đã ở đây, vậy thì không cần để cô ấy vất vả chạy đến nữa.”
Có lẽ giờ cô ấy đang trên đường, nhưng một tiếng trước còn bảo phải chậm nửa giờ mới xuất phát, tính ra chắc vừa mới ra khỏi nhà không lâu.
Lục Thính An nhìn Du Thất Nhân xoay người bước nhanh, không ngăn cản.
Sầm Khả Dục nhà gần hơn một chút, nên tới nơi cũng sớm. Nhưng vì những người khác chưa vào vị trí, anh không thể lập tức bắt tay vào công việc. Mười lăm phút chờ đợi, anh chỉ thay bộ đồ chuyên dụng và tản bớt đám đông xung quanh hiện trường.
Lúc này, cảnh sát đã có mặt đông đủ, hiện trường mới thực sự được khống chế và công việc điều tra bắt đầu tiến hành thuận lợi.
Người của phòng giám nghiệm khiêng t.h.i t.h.ể Bùi Hoành Lịch vào một phòng khách ở tầng một, đặt lên giường. Dù đã trôi qua một khoảng thời gian, m.á.u từ vết thương ở sau gáy và n.g.ự.c đã chảy ít đi nhiều, nhưng khi cơ thể ướt sũng ấy vừa tiếp xúc với ga giường trắng tinh, lập tức nhuộm loang một mảng đỏ thẫm.
Ngay dưới vết thương, m.á.u tụ lại thành màu sẫm nhất, loang dần ra xung quanh bị nước pha loãng, nhìn thoáng qua như một đóa hồng đỏ tươi nở trên nền trắng.
Ngoài cửa phòng khách, Đậu Khuynh Quả bật khóc nức nở, hoàn toàn chẳng còn chút dáng vẻ đoan trang tao nhã như khi mới gặp buổi tối nay.
Cô bám chặt vào khung cửa, đôi mắt đỏ mọng, thân hình mảnh mai run rẩy như chiếc lá khô.
“Hoành Lịch! Anh c.h.ế.t rồi, em với con biết phải làm sao đây? Sao anh nhẫn tâm vậy, bỏ mặc mẹ con em mà đi…”
“Hoành Lịch a!!!”
Đúng lúc Sầm Khả Dục đang gắn lưỡi d.a.o mổ vào cán, tiếng gào xé tai bất ngờ vang lên, chói gắt đến mức khiến tay anh run bắn, suýt nữa kẹp rơi cả nhíp.
“……”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo lia về phía cửa, giọng đầy mất kiên nhẫn:
“Lôi cô ta ra ngoài đi.”
Vị hôn phu vừa bị sát hại, khóc lóc là bình thường nhưng đây không phải lúc, cũng chẳng phải nơi.
Trong phòng khách chỉ có Du Thất Nhân là nữ, so ra thích hợp ra mặt nhất. Cô lập tức bước nhanh tới, đỡ lấy Đậu Khuynh Quả:
“Người đã mất thì không thể sống lại, Đậu tiểu thư xin nén bi thương.”
Nghĩ đến Bùi Hoành Lịch đã chết, hôn sự có lẽ chẳng thể thành, Du Thất Nhân cũng không gọi cô ta là “Bùi phu nhân”.
Đậu Khuynh Quả càng nghe càng thương tâm, bặm môi chuẩn bị òa khóc tiếp, nhưng Du Thất Nhân vội ngăn:
“Đừng khóc nữa. Cho dù cô không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng chứ? Con còn bé như vậy, nếu cô cứ khóc mãi, nó chịu sao nổi?”
Những lời ấy như có sức thôi miên. Quả nhiên, Đậu Khuynh Quả sững lại, lập tức ôm chặt bụng, lo sợ đứa bé cũng gặp chuyện chẳng lành.
Du Thất Nhân dìu cô ra đại sảnh, để cô ngồi xuống ghế sofa.
Ngoài Đậu Khuynh Quả, trên sofa còn có Diệp Kinh Thu.
Trong nhà vừa trải qua biến cố kinh hoàng, chỉ một đêm mà trông bà như già đi mấy tuổi. Mái tóc búi gọn nay đã rối tung, đôi mắt vốn dài đẹp giờ khóc đến sưng húp. Nhưng trước mặt người ngoài, bà vẫn cố gắng gượng, không gào khóc thảm thiết như Đậu Khuynh Quả.
Toàn bộ Bùi gia, lúc này chỉ còn mình bà đứng ra chống đỡ tình hình.
“Cảnh sát, Hoành Lịch nó…” Diệp Kinh Thu đứng lên, thân thể run rẩy, “Các người nhất định phải bắt cho được kẻ g.i.ế.c hại nó… xin các người.”
Du Thất Nhân nhớ lại lời Lục Thính An từng nói: Khi con người đau đớn tột cùng, chưa chắc đã khóc được. Kiểu khóc lóc thảm thiết của Đậu Khuynh Quả chỉ là một cách phát tiết nỗi đau. Còn sự tĩnh lặng như Diệp Kinh Thu, lại là một dạng bi thương khác nhìn thì tưởng kiên cường, nhưng thế giới nội tâm đã hoàn toàn sụp đổ.
Bùi Giang Chiêu cũng thế. Anh ta ít khi rơi nước mắt, nhưng cả người giống như cái xác rỗng, chỉ biết lẽo đẽo theo Lục Thính An, ai nói gì cũng phản ứng chậm nửa nhịp.
Du Thất Nhân hơi động lòng trắc ẩn, khẽ gật đầu:
“Đây là trách nhiệm của chúng tôi, xin bà nén đau thương.”
Diệp Kinh Thu đáp lại bằng một tiếng cảm ơn, ánh mắt mờ đục, tan rã.
Bên cạnh, Đậu Khuynh Quả nhỏ giọng gọi: “Mẹ.”
Diệp Kinh Thu quay sang, một lát sau mới cất giọng trầm khàn:
“Khuynh Quả, con trong bụng vẫn còn đứa nhỏ. Dù thế nào đi nữa, cũng phải giữ lấy nó… đó là huyết mạch duy nhất của Hoành Lịch.”
Đậu Khuynh Quả nghẹn ngào “vâng” một tiếng, nước mắt lại lã chã rơi.
Bùi Hoành Lịch c.h.ế.t rồi, cô hoàn toàn không biết sau này phải sống thế nào. Như lời Diệp Kinh Thu nói, đứa con trong bụng là huyết mạch duy nhất của anh. Chỉ cần còn nó, Bùi gia chắc chắn sẽ giữ cô lại, sau này vẫn có thể sống sung túc, không lo cơm áo.
Nhưng đó có thực sự là cuộc đời cô muốn sao?
Không có Bùi Hoành Lịch, người thừa kế duy nhất của Bùi thị sẽ là Bùi Giang Chiêu. Rồi hắn sẽ cưới vợ sinh con, đứa nhỏ trong bụng cô căn bản chẳng có chỗ đứng.
Huống chi, cô mới ngoài hai mươi. Chẳng lẽ chỉ vì một đứa bé mà phải gả cho người chết, rồi thủ tiết cả đời? Như thế chẳng khác nào tự chôn sống chính mình.
Cô không dám nghĩ đến cuộc sống “gả” vào Bùi gia, nhưng cũng không dám nghĩ nếu rời Bùi gia, tương lai sẽ ra sao. Hai năm trước, cô và Bùi Hoành Lịch đã công khai đính hôn, hôm nay còn vừa tuyên bố ngày cưới. Người ngoài sớm đã đoán cô mang thai.
Nếu muốn làm lại từ đầu, ngay cả khi bỏ đứa bé cũng chưa chắc xóa sạch được. Ở Cảng Thành, sẽ chẳng có hào môn nào chấp nhận một người đàn bà từng mang thai con của kẻ khác. Hơn nữa, vừa công bố hôn kỳ thì chồng chưa cưới đã chết, lời đồn “khắc phu” chắc chắn sẽ lan truyền khắp nơi.
Tiến thoái lưỡng nan, như cưỡi hổ khó xuống.
Đậu Khuynh Quả khóc nấc, không chỉ khóc cho Bùi Hoành Lịch, mà còn khóc cho chính bóng tối phủ đầy tương lai của mình.
Không kìm được nữa, cô nhào vào lòng Diệp Kinh Thu.
Một già một trẻ, hai người phụ nữ cùng số phận, ôm chặt nhau mà khóc.
Căn đại sảnh rơi vào tĩnh lặng…
Tin pháp y sẽ tiến hành khám nghiệm tử thi ngay trong biệt thự truyền ra, lập tức khiến khách khứa không ai dám bén mảng lại gần. Tết nhất mà tận mắt chứng kiến một người c.h.ế.t ngay trước mặt đã quá xui xẻo, ai còn muốn ở chung mái nhà với t.h.i t.h.ể chứ?
Hơn nữa, Bùi Hoành Lịch vừa chết, Bùi Giang Chiêu thì chẳng làm nên trò trống gì, coi như Bùi thị đã đi đến hồi kết. Vì vậy, chẳng ai còn buồn giả bộ bước vào an ủi Diệp Kinh Thu nữa.
Một tiếng trước, đại sảnh biệt thự vẫn người ra kẻ vào tấp nập. Giờ đây chỉ còn lác đác vài người, chủ yếu là cảnh sát qua lại.
Không khí náo nhiệt biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại tiếng nức nở nghẹn ngào đè nén.
Trong phòng khách, việc khám nghiệm sơ bộ đã bắt đầu.
Sầm Khả Dục lật khăn trải giường dưới t.h.i t.h.ể Bùi Hoành Lịch, rút bỏ cả lớp nệm, chỉ để lại tấm ván gỗ trơ trọi. Sau đó, anh trải lên hai lớp khăn bàn dùng một lần của Bùi gia rồi mới bắt đầu cởi quần áo của nạn nhân, đặt t.h.i t.h.ể ngay ngắn.
Con d.a.o gọt hoa quả cắm trên n.g.ự.c đã được rút ra, đặt trên tủ đầu giường.
Lưỡi d.a.o dài khoảng hai mươi phân, toàn bộ đều xuyên vào cơ thể, gần như chọc thủng trái tim.
Sầm Khả Dục rửa sạch vết thương, phán đoán sơ bộ:
“Nhát đ.â.m xuyên tim này là chí mạng. Quanh mép vết thương còn có phản ứng sinh học nhẹ, chứng tỏ không phải đ.â.m sau khi chết.”
Sau đó, anh kiểm tra vết thương ở gáy.
Phần sau đầu nạn nhân gần như nát bét. Khi va đập xuống mép bể bơi, da đầu rách toạc, xương chẩm vỡ vụn, vài mảnh xương lòi hẳn ra ngoài, dính chặt với thịt và da.
Thi thể đã được vớt lên khỏi nước một lúc, quần áo vẫn còn ẩm, tóc ướt sũng, m.á.u loãng dính lại thành từng cục, bết cả vào tóc, nhìn vô cùng khó phân biệt.
Sầm Khả Dục dứt khoát lấy d.a.o cạo, cạo sạch một mảng tóc ở sau đầu. Không còn tóc che phủ, vết thương hiện ra càng rùng rợn hơn: xương sọ nát vụn, mô não khô dính lại ở rìa.
“Xương sọ vỡ, chảy m.á.u nhiều, đây cũng là một vết thương chí mạng. Quan sát da đầu vẫn có phản ứng sinh học nhẹ ——” Anh ngẫm nghĩ vài giây rồi nói tiếp:
“Có thể phán đoán, sau khi bị d.a.o đ.â.m vào ngực, anh ta lập tức bị đẩy ngã xuống, va đầu xuống đất. Khoảng cách thời gian cực ngắn, gần như đồng thời. Vì thế cả vết thương ở n.g.ự.c lẫn ở gáy đều có phản ứng sinh học. Khi rơi xuống, có khả năng anh ta chưa c.h.ế.t hẳn, hoặc vừa mới tắt thở.”
Người c.h.ế.t cũng có tình huống phức tạp. Hô hấp có thể ngừng, nhưng thần kinh não chưa tắt hẳn, m.á.u vẫn tuần hoàn, nên vẫn xuất hiện phản ứng sinh học.
Còn việc rơi xuống nước rồi có hít nước hay không, phải chờ kiểm tra đường hô hấp và phổi.
Thực ra, điều đó cũng không còn quá quan trọng. Chỉ riêng hai vết thương chí mạng kia đã đủ khiến anh ta c.h.ế.t tại chỗ. Cho dù có thở khi rơi xuống nước, tốc độ tử vong cũng không tránh khỏi.
Từ khi Sầm Khả Dục cạo tóc nạn nhân, Lục Thính An đã lặng lẽ quay đi, không dám nhìn, nhưng vẫn lắng nghe phân tích. Nghe đến hai vết thương chí mạng, cậu chợt lên tiếng:
“Nạn nhân trúng độc, đáng lẽ chỉ vậy thôi cũng đủ c.h.ế.t rồi, đúng không?”
Sầm Khả Dục đáp:
“Đúng. Mùi xyanua phát ra từ miệng và mũi, chứng tỏ chất độc xâm nhập qua đường tiêu hóa. Xyanua cực độc, trong vòng mười giây sẽ phát tác, vài phút là tử vong. Chỉ dựa vào mùi thoát ra, có thể thấy nồng độ trong cơ thể không hề thấp. Nhưng con số chính xác phải đợi xét nghiệm máu.”
Lục Thính An cau mày, lộ vẻ khó hiểu:
“Vậy thì kỳ lạ.”
Sầm Khả Dục tạm gác d.a.o mổ, ánh sáng ban đêm mờ mịt, chỉ có vài lớp nilon mỏng che chắn, không thuận tiện để mổ chi tiết. Anh đã gọi xe, t.h.i t.h.ể sẽ được đưa về phòng pháp y để làm rõ hơn. Tạm thời, anh kéo lại khăn trắng, che khuất gương mặt đầy oán khí của nạn nhân.
Anh hỏi:
“Kỳ lạ chỗ nào?”
Lục Thính An nói:
“Độc là qua đường ăn uống. Như vậy chắc chắn không thể là bị đầu độc sau khi trúng dao. Nếu hung thủ đã lên kế hoạch hạ độc ngay từ đầu, thì tại sao còn phải đ.â.m d.a.o vào tim, rồi đẩy nạn nhân xuống lầu? Làm thế chỉ khiến mọi chuyện thêm ồn ào, thu hút chú ý.”
So với việc bị đẩy ngã trước mặt bao người, hạ độc yên lặng hơn nhiều. Hoàn toàn có thể khiến Bùi Hoành Lịch c.h.ế.t lặng lẽ trong một căn phòng nào đó, thậm chí tiệc tàn rồi cũng chưa ai phát hiện thi thể.
Sầm Khả Dục nghe vậy, gật đầu đồng ý:
“Quả thật, hai phương thức g.i.ế.c người này hoàn toàn khác biệt. Hạ độc cho thấy mục đích là g.i.ế.c chết. Nhưng d.a.o đ.â.m và đẩy ngã lại giống một kiểu trả thù tàn nhẫn. Như vậy… rất có thể không chỉ có một hung thủ.”
Lục Thính An gật đầu, trầm giọng:
“Không loại trừ khả năng đó.”
Xem ra, Bùi Hoành Lịch thật sự đã đắc tội quá nhiều người. Đến mức trong cùng một đêm, có tận hai nhóm người muốn lấy mạng anh ta.
