Tiểu Thư, Ám Vệ Của Nàng Cũng Là Nhân Viên Xuyên Nhanh - Chương 1. Tiểu Thư Chọn Ám Vệ

Cập nhật lúc: 01/12/2025 13:11

Một buổi sáng đẹp trời, đội ám vệ tinh nhuệ nhất của Ân phủ được triệu tập tại vườn hoa trong sân giữa của nhà. Đội trưởng đứng nhìn ba mươi thành viên nhanh chóng xếp thành sáu hàng, mỗi hàng năm người đều tăm tắp, gật đầu hài lòng.

Đợi tất cả đã tề chỉnh, đội trưởng bèn nghiêm giọng tuyên bố:

- Hôm nay, chủ nhân sẽ chọn ra một người trong các ngươi đến hầu cận và bảo vệ cho tiểu thư. Dù là bất cứ ai trong các ngươi được chọn cũng nhất định phải nhớ: kể từ khi ngươi được chọn thì phải nhất nhất tuân lệnh của tiểu thư, dùng cả tính mạng của bản thân để đảm bảo cho tiểu thư an toàn. Bất cứ kẻ nào trái lệnh hoặc sơ suất, khiến tiểu thư bị tổn hại, dù chỉ là một sợi tóc, ta cũng sẽ trừng phạt. Rõ chưa?

- Dạ, rõ!

Ba mươi ám vệ đồng thanh tương ứng, khiến cả khoảnh sân rộn rã hẳn lên. Tất cả đều thẳng lưng, ưỡn ngực, nghiêm trang đón chờ tiểu thư giá đáo. Trước mặt họ là một căn phòng đóng cửa im ỉm. Một lúc sau, Ân thượng thư mở cửa phòng bước ra. Theo sau ông là Ân phu nhân dáng người đẫy đà phúc hậu và một thiếu nữ vừa độ trăng tròn.

Nàng thiếu nữ ấy chính là tiểu thư duy nhất của Ân phủ: Ân Ái Mỹ. Chỉ cái tên thôi đã thể hiện được tình yêu thương vô hạn của hai vợ chồng Ân thượng thư dành cho đứa con gái này. Tuy nhiên, tiểu thư Ân Ái Mỹ lại thường xuyên bệnh tật từ thuở bé, khiến Ân thượng thư và vợ luôn lo lắng không yên. Bao nhiêu ngự y trong cung cho đến thầy t.h.u.ố.c ở dân gian, cả những kỳ nhân dị sĩ đã thoái ẩn,... thậm chí, ngay cả đạo sĩ và tăng ni cũng đã được mời đến Ân phủ và đều áy náy rời đi. Ân Ái Mỹ vẫn cứ thân kiều thể nhược suốt mười mấy năm nay. Nhưng dù có bị bệnh tật quấn thân, thì nhan sắc của nàng vẫn khiến ba mươi ám vệ ngẩn ngơ một lúc.

Vì thường xuyên đau yếu, nên Ân Ái Mỹ có thân hình khá nhỏ nhắn. Nhưng cũng vì thường xuyên đau yếu, ít khi rời khỏi phòng, nên làn da của nàng trắng ngần và nuột nà như hoa lan. Làn da ấy càng trắng hơn, đến gần như nhợt nhạt vì thiếu ánh sáng. Mái tóc đen huyền óng ả xõa dài đến tận thắt lưng càng tăng thêm vẻ hư nhược của tiểu thư. Nhưng thật ra, Ân Ái Mỹ vẫn tạo cảm giác là một nàng thiếu nữ tràn đầy kiều mị. Nàng có gương mặt tròn tròn phần trán và thuôn dài dần xuống cằm, trông như một quả trứng, đáng yêu vô cùng. Vầng trán không quá rộng, nhưng hơi nhô ra, đầy bướng bỉnh. Đôi chân mày thanh tú và rõ nét như vẽ nên dáng núi mùa xuân. Chiếc mũi xinh xinh nằm gọn gàng làm nổi bật đôi gò má thanh tú. Cái miệng của nàng chúm chím, phơn phớt hồng như cánh hoa đào. Và đặc biệt nhất chính là đôi mắt của Ân Ái Mỹ. Đôi mắt to tròn, long lanh rất linh động cứ tò mò nhìn quanh như một chú mèo nhỏ. Ánh mắt trong trẻo ấy lướt đến đâu, đám ám vệ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy như có vuốt thịt của chú mèo cào nhẹ vào lòng đến đó.

Tiểu thư đúng là khả ái đến động lòng người. Nếu không phải bị bệnh tật dày vò, thì nàng sẽ còn hoạt bát đáng yêu đến mức nào nữa chứ. Tại sao số phận lại để một thiếu nữ như hoa như ngọc thế này phải chịu nỗi khổ sở dai dẳng như thế, không một ngày nào được khỏe mạnh, không một thời khắc nào được thỏa thích nô đùa, không được dạo chơi, không có bạn bè,... Cuộc sống của nàng chỉ vây quanh bốn bức tường và những chén thuốc. Nhưng tinh thần của Ân Ái Mỹ vẫn luôn khát khao và mến yêu sự sống. Ánh mắt lấp lánh của nàng đã tiết lộ điều đó. Ánh mắt kia làm gợi lên càng nhiều cảm xúc cho các ám vệ. Có sự ái mộ, có sự thương tiếc, có sự kinh ngạc, có cả ham muốn,... Nhưng tất cả đều có chung một cảm nhận: Họ đã hiểu được câu căn dặn ban nãy của đội trưởng. Họ muốn bảo vệ thiếu nữ này, họ không cho phép bất cứ ai khiến nàng phải chịu bất cứ tổn hại nào, dù là nhỏ nhất.

Và trong nỗi niềm ấy, cả ba mươi ám vệ đều mong muốn được chọn làm cận vệ cho tiểu thư. Như hiểu được ước ao thầm kín của cả bọn, đội trưởng đội ám vệ bước lên, nhanh chóng bẩm báo với Ân thượng thư:

- Bẩm chủ nhân, đội tinh nhuệ nhất của ám vệ đã được triệu tập. Tổng cộng có ba mươi người. Tùy chủ nhân chọn lựa.

- Ba mươi người? - Ân phu nhân cau mày, không vui hỏi lại - Sao lại nhiều thế? Tinh nhuệ nhất, lẽ ra chỉ có một người mới phải. Nếu có thêm, thì cũng không được quá mười người. Ngươi tinh lọc bớt đi. Chỉ chừa lại mười người thôi.

Đội trưởng đội ám vệ nhìn Ân thượng thư. Lời của Ân phu nhân không hẳn là không đúng. Nhưng bọn họ vốn là một đội. Dù ông có là đội trưởng thì cũng không thể khiến trong nhóm có ai cảm thấy rằng ông có ưu ái hơn cho bất cứ kẻ nào. Bởi vì, xét cho tới cùng, ông cũng chỉ là ám vệ như họ mà thôi. Tuy nhiên, nếu có mệnh lệnh của chủ nhân thì khác. Đối với ám vệ, chủ nhân chính là trời. Lời của chủ nhân đã ban xuống, dù có c.h.ế.t, ám vệ cũng phải thực hiện, không dám cãi lại, không dám dị nghị. Bởi vì, mạng của họ và cả người thân của họ, đều đã bán đứt cho chủ nhân rồi.

Ân thượng thư cau mày. Ông cũng biết lời của vợ mình vừa nói là có lý, nhưng đồng thời, ông cũng hiểu được cái khó của đội ám vệ. Không phải tự nhiên mà đội ám vệ của Ân phủ lại một lòng trung thành, liều c.h.ế.t hộ chủ như thế. Bởi vì, ngoài những ràng buộc và lệ thuộc thường có giữa ám vệ với chủ nhân, đội ngũ ám vệ của Ân phủ còn được xem như thuộc hạ, mà không phải là nô lệ, là tử sĩ, là những tấm bia thịt những mũi tên máu. Việc chần chừ của Ân thượng thư, lại một lần nữa, khiến nhóm ám vệ hiểu được điều đó. Chủ nhân muốn để cho tất cả bọn họ đều có cơ hội, đều được đối xử công bằng. Chủ nhân đã có tình như thế, trong lòng các ám vệ lại càng kiên định về chữ nghĩa.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.