Tiểu Thư, Ám Vệ Của Nàng Cũng Là Nhân Viên Xuyên Nhanh - Chương 3. Lần Đầu Gặp Gỡ
Cập nhật lúc: 01/12/2025 13:12
Câu hỏi của Ân thượng thư làm Ân Ái Mỹ ngạc nhiên. Nàng tròn mắt hỏi lại:
- Con đâu cần phải quản lý họ ạ? Không phải đã có Ám thúc rồi hay sao? Còn có cha và đại ca nữa mà? Nếu... nếu muốn con phải quản lý tất cả ba người bọn họ thì...
“Ám thúc” là cách mà Ân Ái Mỹ gọi Đội trưởng đội ám vệ. Và lập luận của Ân Ái Mỹ khiến Ân thượng thư vừa hài lòng vừa lo âu. Ân thượng thư hài lòng, vì con gái của ông thật thông minh, chỉ mới tiếp xúc với đội ám vệ không lâu mà đã có thể biết được ai có thể quản lý bọn họ. Nhưng đồng thời, ông cũng lo lắng không ít, vì con gái của ông đã quá dựa dẫm vào phụ huynh, thậm chí, dựa dẫm vào... người ngoài. Ông muốn làm mặt nghiêm với con gái một chút nữa, răn dạy con gái thêm đôi câu về việc phải biết tỏ rõ quyền uy của chủ nhân, phải tập quản lý người dưới,...
Nhưng lời chưa thốt ra khỏi miệng, Ân thượng thư đã chạm phải đôi mắt rưng rưng ngấn lệ của con gái. Thế là quan thượng thư quyền khuynh triều dã ngay lập tức đầu hàng. Thôi vậy, Miu Miu của Ân gia vốn chính là có quyền lợi và phúc lợi để dựa dẫm như thế. Việc phải chuẩn bị để cho con gái bước vào hành trình rèn luyện thân thể đã khiến cả ông và Ân phu nhân xót xa không nỡ rồi. Đội ám vệ đó, vốn là được chuẩn bị để bảo vệ cho Ân Ái Mỹ. Dù con gái không mở lời, ông cũng sẽ âm thầm tặng cho nàng, cần gì phải làm ra vẻ khó khăn nghiêm khắc để dọa con.
Thế nên, Ân thượng thư chớp mắt một cái liền thay đổi nội dung định nói:
- Được rồi! Nếu Miu Miu đã thích, vậy thì cứ giao cả đội ám vệ này cho con. Mọi việc chỉ huy, quản lý bọn họ, con cứ bảo Ám thúc.
Được lời như cởi tấc lòng, Ân Ái Mỹ ngay lập tức phục hồi sự vui vẻ. Nàng nhún chân chào cha mẹ rồi quay lưng, tung tăng chạy ra sân, tiếp tục hống hách ra oai. Cả đội ám vệ buồn cười nhìn tiểu thư vung móng vuốt nhỏ xinh, chỉ chỉ trỏ trỏ, lại cảm động khi nghe giọng thanh thanh của nàng vang lên:
- Các ngươi có nghe thấy chưa? Bắt đầu từ bây giờ, tất cả các ngươi đều thuộc quyền quản lý của ta! Ta mới chính là chủ nhân của các ngươi! Các ngươi có phục không?
Chỉ với bộ dạng này của nàng, cả đám ám vệ đã muốn gật đầu rồi. Huống hồ chi, ngay sau lưng nàng, còn có Ám thúc đang lặng lẽ và trắng trợn uy h.i.ế.p bằng cách vuốt ve cán roi da. Và xa hơn nữa, sau lưng ám thúc, là chủ nhân chân chính của bọn họ, Ân thượng thư, cũng đang trừng mắt nhìn ra. Kẻ nào dám nói ra một câu “không phục”, chắc chắn sẽ bị Ám thúc đ.á.n.h c.h.ế.t, bị chủ nhân ban c.h.ế.t, và bị đồng bọn chỉnh cho c.h.ế.t.
Thế nên, cả ba mươi cái miệng đều đồng thanh dạ ran, đồng thời cất tiếng:
- Chúng nô nguyện vâng lệnh của chủ nhân!
Ân Ái Mỹ khẽ nhăn mặt. Nàng không thích cách xưng hô “chúng nô” này một chút nào. Nhưng mà, nàng cũng không phản bác. Nhìn quanh một lượt ba mươi gương mặt đang nghiêm túc phục tùng, Ân Ái Mỹ mềm mại nói tiếp:
- Các ngươi là ám vệ, chắc chắn đã quen với làm việc trong bóng tối. Nhưng hiện tại, ta đang cần một kẻ có khinh công giỏi nhất, võ nghệ giỏi nhất, luôn theo bên cạnh ta không rời để bảo vệ ta. Trong các ngươi, ai có khinh công và võ nghệ giỏi nhất?
Hai mươi chín ám vệ không cần Ân Ái Mỹ hỏi thêm lần nào nữa, tự động đứng dạt ra hai bước, để lộ một gã ám vệ trẻ măng đang đứng ngơ ngác.
Gã ám vệ trẻ măng, dáng người khôi ngô, gương mặt tuấn tú, đứng ngơ ngác giữa vườn hoa khiến tiểu thư Ân Ái Mỹ trong lòng xao xuyến. Nàng nhìn gã ám vệ chằm chằm khiến gã ngượng ngùng cúi gằm xuống.
Đội trưởng đội ám vệ bèn cất tiếng, thay mặt đồng đội giới thiệu:
- Hắn là số hai mươi chín, khinh công và ám khí thuộc vào bậc nhất, võ nghệ cũng thuộc hàng nhất nhì trong đội.
- Khinh công và ám khí thuộc vào bậc nhất, võ nghệ cũng nhất nhì trong đội...
Ân Ái Mỹ nhắc lại lời của đội trưởng đội ám vệ, nhưng ngữ điệu tràn đầy nghi ngờ:
- Nếu thế sao hắn lại mang số hiệu đến hàng thứ hai mươi chín?
Gã ám vệ nghe tiểu thư nói với vẻ không tin tưởng vào khả năng của hắn thì nhanh như chớp ngước mắt lên, nhìn thoáng qua gương mặt thanh lệ của Ân Ái Mỹ. Thấy nàng chỉ đơn thuần là tò mò và thắc mắc chứ không phải khinh thường, hắn len lén thở phào.
Đội trưởng đội ám vệ kiên nhẫn giải thích với tiểu thư:
- Số hiệu chỉ là đ.á.n.h dấu thứ tự vào đội thôi, không phải để xếp hạng năng lực. Hắn vừa mới gia nhập vào hàng ngũ không lâu, nên mang số hai mươi chín.
Ân Ái Mỹ gật đầu, nhoẻn miệng cười:
- Ta hiểu rồi! Vậy ta quyết định chọn hắn!
Nàng cao giọng nói với nhóm ám vệ:
- Bắt đầu từ bây giờ, số hai mươi chín này sẽ theo bên cạnh ta, còn các ngươi cứ trở về vị trí cũ, ai đang làm nhiệm vụ gì thì cứ làm nhiệm vụ ấy. Nếu ta có việc gì thì sẽ bảo số hai mươi chín báo lại với Ám thúc. Các ngươi không được ẩn nấp xung quanh rồi nhìn chằm chằm ta đâu nhé!
Đội trưởng đội ám vệ thoáng cau mày. Tiểu thư đã biết việc bọn họ luôn ở trong bóng tối nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng từ khi nào? Gã ám vệ mang số hai mươi chín cũng cau mày. Hắn vừa mới vào đội ám vệ không lâu, vẫn chưa có nhiệm vụ được phân công, nhưng cũng biết trách nhiệm và chấp niệm sống của ám vệ chính là bảo vệ an toàn cho chủ nhân. Tuy nhiên, cả một đám đàn ông trai tráng mà lại tối ngày sáng đêm nhìn chằm chằm vào một thiếu nữ như thế thì cũng thật là... không thỏa đáng cho lắm.
