Tiểu Thư Giả Sống Lại: Kệ! Mình Nhắm Mắt Nằm Luôn - Chương 11: Gì Cơ? Tôi Chỉ Đáng Giá Mười Ngàn Tệ Thôi À?
Cập nhật lúc: 01/12/2025 12:53
Phó Nhiễm Nhiễm nghe được tiếng lòng của Phó Lam Xu, nét mặt hơi gượng gạo.
Thật ra cô không định bênh Phó Lam Xu, chỉ là phản xạ có điều kiện thôi.
Trước đây Lý Thúy Hoa đã đ.á.n.h cô không biết bao nhiêu lần, cứ thấy bà ta giơ tay là cô liền nghĩ sắp bị đánh.
Vợ chồng Phó Chấn Đình thì rất vui, cảm thấy Nhiễm Nhiễm đúng là con gái ruột của họ — tuy hơi làm màu, nhưng tấm lòng vẫn tốt bụng.
Lý Thúy Hoa nhìn bàn tay bị đ.á.n.h đến đau rát, định mở miệng chửi: “Con điếm, mày muốn phản hả?”, nhưng vừa thấy ánh mắt nghiêm khắc của Phó Chấn Đình, mấy lời kia lại nghẹn nơi cổ.
Bà ta lập tức đổi giọng, nở nụ cười giả lả nhìn sang Phó Lam Xu:
“Xu Xu đúng không, gọi là Xu Xu phải không? Mẹ đây, mẹ ruột của con nè.”
Phó Lam Xu mỉm cười:
“Con biết rồi.”
Thấy thái độ của cô khá dễ chịu, Lý Thúy Hoa lập tức thấy có hi vọng.
Ông Tưởng cũng đứng dậy, để lộ hàm răng vàng khè:
“Đúng, đúng, Xu Xu, bố đây, bố ruột của con!”
“Biết vậy là tốt, mau theo bố mẹ về nhà đi. Dù sao nơi này cũng không phải gia đình chân chính của con, ở lại đây sau này chưa biết còn chịu bao nhiêu tủi hờn.”
“Cái thứ nói hươu nói vượn! Theo các người về thì có gì tốt đẹp hả?”
Lâm Vũ Thu lo lắng, sợ con gái mình nuôi khôn lớn lại bị đôi vợ chồng kia lừa, tức đến mức bật ra lời thô tục.
Phó Chấn Đình cũng lo lắng, nhưng ông tin rằng Phó Lam Xu không ngu như thế.
Phó Lam Xu liếc Lâm Vũ Thu một cái.
——【Mẹ, để con xử lý.】
Lâm Vũ Thu hiểu ngay, ngồi lại, cố giữ vẻ điềm tĩnh tao nhã.
Phó Lam Xu hỏi với vẻ mong chờ:
“Vậy hai người chuẩn bị tiền chuộc tôi chưa?”
Lý Thúy Hoa sững lại:
“Hả?”
Ông Tưởng nghe đến chữ “tiền” thì cảnh giác hẳn lên, dè dặt hỏi lại:
“Tiền… chuộc là sao?”
“Ôi trời, nghe ông nói kìa, tôi có phải mọc dưới đất rồi tự lớn đâu.”
Ông Tưởng hỏi lại:
“Vậy phải bao nhiêu?”
Phó Lam Xu giơ năm ngón tay.
Lý Thúy Hoa ngạc nhiên:
“Năm trăm tệ?”
Phó Lam Xu tặc lưỡi, rút lại bốn ngón, chỉ để lại ngón giữa:
“No no no, là năm triệu, quẹt thẻ hay tiền mặt?”
Ông Tưởng lập tức nổi khùng:
“Mày giỡn mặt tao hả? Năm triệu? Sao không đi cướp luôn đi! Tao mà có năm triệu còn thèm đến tìm cái thứ sao chổi như mày à?”
Lý Thúy Hoa vội kéo chồng lại, mặt đỏ bừng vì tức:
“Cũng không thể tính như thế! Chúng tôi còn nuôi lớn Nhiễm Nhiễm mà!”
Phó Nhiễm Nhiễm cười lạnh, không nói gì.
Phó Chấn Đình đập bàn:
“Còn mặt mũi nói à? Đưa tiền không thì cút! Quản gia, tiễn khách!”
Lâm Vũ Thu hừ lạnh:
“Năm triệu còn là ít đấy, tính ra phải hơn chục triệu!”
Lý Thúy Hoa bắt đầu ăn vạ:
“Tôi không đi! Hôm nay tôi nhất định phải mang con gái tôi về! Trừ khi các người bước qua xác tôi!”
Ông Tưởng cũng hùa theo:
“Đúng! Nếu không, mai tôi nằm ngay cổng công ty các người, cho mọi người xem sếp lớn nhà họ Phó là loại người gì!”
Cả nhà họ Phó lập tức sa sầm mặt. Đây đúng kiểu người họ sợ nhất.
Phó Lam Xu cũng hơi cạn lời.
Dọa dẫm kiểu này thì cô không sợ, nhưng cô bắt đầu nghi ngờ : Mình và hai người này thật sự có quan hệ huyết thống à
Dù chê ngoại hình người khác là bất lịch sự, nhưng nhìn Lý Thúy Hoa: mí mắt một mí, mũi tẹt, mặt tròn như bánh, tóc vừa thưa vừa khô.
Còn ông Tưởng thì thôi rồi, y chang Vua Khỉ bản lỗi.
Nếu trong nhà có trái dứa, chắc cô bảo quản gia đem tặng cho ông ta luôn.
Nhìn cái miệng to như chậu m.á.u của ông ta, cô tự hỏi từ tận đáy lòng:
——【Có thật hai người “xấu lạ” thế này sinh ra được một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như tôi không? Đột biến gen à? Hay là nhan sắc từ đời ông bà truyền lại? Hoặc… tôi chui từ hòn đá ra?】
Phó Chấn Đình trầm ngâm:
“Nói thật, nhìn thế này, bảo Xu Xu là con nhà họ Tưởng còn khó tin hơn bảo nó là con chúng ta.”
Lâm Vũ Thu thì vui mừng thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ hồi đó tôi sinh đôi, mà quên mất một đứa?”
Phó Nhiễm Nhiễm trợn mắt đến sắp ngửa ra trời:
“… Không ngờ cô còn tự luyến đến thế?”
Mấy kiếp trước, vợ chồng nhà họ Tưởng vốn chẳng hề xuất hiện trước mặt Phó Lam Xu.
Phó Chấn Đình đã đưa tiền để chấm dứt mọi quan hệ giữa cô và nhà họ Tưởng.
Nhưng đời này thì khác — mẹ cô lợi hại hơn, đã nắm được nhược điểm của bà cụ Phó.
Âm mưu của bà cụ không thành, tức đến suýt đứt hơi, rồi hóa điên, c.ắ.n bừa, liền thuê đôi vợ chồng Tưởng đến quậy tanh bành.
Hệ thống: “【Ting đong~ mở khóa tin siêu sốc!】”
【Hóa ra cô không phải con ruột của Lý Thúy Hoa, mà là bị bà ta nhặt ở bệnh viện. Khi đó bà Phó vừa sinh xong, bà cụ Phó đi ngang, thấy Lý Thúy Hoa bế đứa bé liền đưa cho đối phương mười ngàn tệ để tráo hai đứa trẻ.】
——【Cái gì? Tôi chỉ đáng giá mười ngàn tệ thôi á?】
Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm vào Phó Lam Xu.
Gì cơ? Còn có chuyện động trời thế này sao?
——【Bà cụ Phó này đáng ngồi tù rồi, dám tráo con! Còn Lý Thúy Hoa… có khi là buôn người thật!】
Không ngờ vụ này lại dính tới bà cụ Phó.
Phó Chấn Đình nghiến răng:
“Bệnh viện tâm thần có chỗ cho bà ta rồi!”
Sao ông lại có thể có một người mẹ như thế chứ — đến cả Nhiễm Nhiễm còn bé tí cũng không tha!
Lâm Vũ Thu nghiến răng:
“Tôi nhất định bắt bà ta trả giá!”
Phó Nhiễm Nhiễm c.h.ế.t lặng — không ngờ bi kịch của mình lại do chính bà nội ruột gây ra.
Trong lòng cô ta trào lên cả ngàn tổ hợp đậu xanh và rau má
Lý Thúy Hoa bị tiếng quát của Lâm Vũ Thu làm giật mình, mặt đầy ác ý:
“Trả giá cái gì? Tôi nói cho các người biết, nếu không trả con gái cho tôi, tôi sẽ kiện các người — kiện cho các người phá sản luôn!”
Ông Tưởng lập tức ngồi bệt xuống sàn:
“Phó Lam Xu, tao nói cho mày biết, mày là con gái tao, phải có nghĩa vụ phụng dưỡng bố mẹ! Mày mà cứ ở lì nhà họ Phó không chịu đi, tao sẽ đến trường mày, cho thầy cô bạn bè biết mày là loại người gì!”
Phó Lam Xu vẫn cười tươi:
“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu các người khao khát có ‘chén cơm vàng’ thế nào mà. Yên tâm, yên tâm, muốn gì tôi đồng ý hết.”
Ông Tưởng nghe vậy mừng rỡ, tưởng thật:
“Thấy chưa, nói sớm thế có phải đỡ khó xử không? Ai cũng vui vẻ, phải không?”
Phó Chấn Đình hừ lạnh, không đáp.
Ông tin Lam Xu có kế hoạch riêng.
Ông Tưởng thấy ai cũng im, lòng tham lại nổi lên:
“Thằng anh mày sắp cưới vợ, còn thiếu một căn nhà. Tao thấy căn trong khu Tam Hoàn được đó, tầm ba mươi triệu. À, với cả bốn triệu tiền nợ cờ b.ạ.c của tao, mày cũng giúp luôn nhé!”
——【Ghê thật, tôi mua cho mình còn chỉ dám chọn biệt thự nhỏ ngoại ô, ông ta lại muốn tôi chi ba chục triệu cho con ông ta?】
Lý Thúy Hoa cũng sáng cả mắt, không ngờ nhà họ Phó dễ dụ vậy, sớm biết thế thì đến sớm hơn rồi.
Phó Lam Xu hỏi:
“Còn gì nữa không?”
Lý Thúy Hoa vội chen lên:
“Con gái cưng à, mẹ muốn vòng tay vàng thật to, loại 2 lượng 1 cái đó, mười cái nhé! Mỗi tay năm cái!”
Phó Lam Xu gật đầu:
“Được thôi, hay là chân bà cũng đeo thêm một đôi cho đủ bộ?”
