Tiểu Thư Giả Sống Lại: Kệ! Mình Nhắm Mắt Nằm Luôn - Chương 12: Bao Đã, Bao Sướng

Cập nhật lúc: 01/12/2025 12:53

Lý Thúy Hoa vui sướng, nét mặt lập tức sáng bừng, ánh mắt loé lên sự tham lam như đã thấy cả đống tiền trước mắt:

“Được thôi!”

Cô con gái này đúng là biết điều, lần này đến là xứng đáng, sau này hết tiền cứ đến lừa một cú là được.

Ông Tưởng đẩy Lý Thúy Hoa sang một bên, nhìn Phó Lam Xu như đang xem một “con mồi lớn”, toàn thân phấn khích:

“Tao cũng muốn, tao cũng muốn!”

Phó Lam Xu nhướn mày:

“Yên tâm, bao đã, bao sướng.”

Nói xong, cô lấy điện thoại ra, bấm vài số.

Bên kia nhanh chóng bắt máy.

“Alô, có phải cảnh sát không ạ? Tôi muốn báo án có người tống tiền, bắt cóc trẻ em, đ.á.n.h bạc, mại dâm…” giọng nói trong trẻo của Phó Lam Xu vang lên, rõ ràng, lần lượt kể tội danh với đầu dây bên kia.

“?”

【Điểm chấn động của ông Tưởng +200!】

【Điểm chấn động của Lý Thúy Hoa +200!】

Mặt ông Tưởng lập tức đầy kinh ngạc, miệng há hốc, hoàn toàn không ngờ Phó Lam Xu lại ra chiêu này.

Chân ông ta run rẩy, trong đầu nghĩ thầm: “Đây đâu phải cây ATM, đây là Diêm Vương sống!”

Lý Thúy Hoa cũng đứng trơ ra, mắt trợn trừng, không biết phải làm gì.

Lâm Vũ Thu thở phào nhẹ nhõm: Đúng là thông minh, đúng là con gái do mình nuôi lớn.

Nét căng thẳng trên mặt bà cũng giãn ra, miệng nở nụ cười hài lòng.

Phó Nhiễm Nhiễm vốn cau mày rồi cũng nở nụ cười: Sướng!

giấc mộng giàu sang vỡ nát, ông Tưởng từ trạng thái sững sờ trở về hiện thực, mặt đầy dữ tợn, biểu cảm méo mó, ánh mắt tràn đầy giận dữ:

“Con nhãi ranh, dám giỡn mặt tao à?”

Ông ta hét lên, lao vào muốn đ.á.n.h Phó Lam Xu nhưng bị quản gia tung một cú đá xoay người đ.á.n.h ngã xuống đất.

Ông Tưởng hoàn toàn không kịp phản ứng, bị đá trúng bụng, ngã lăn ra rên rỉ đau đớn.

Lý Thúy Hoa gào thét như bị g.i.ế.c:

“Cái gì thế này, cứu tôi với, g.i.ế.c người rồi!”

Phó Lam Xu mắt đầy ngưỡng mộ:

“Wow, quản gia ngầu dữ!”

Phó Chấn Đình:

“Quản gia, làm tốt, tháng này lương gấp đôi nhé!”

Quản gia mỉm cười, nụ cười còn khó che hơn cả AK.

Cảnh sát nhanh chóng có mặt.

Thấy gương mặt quen thuộc, cảnh sát tưởng mình nhầm người, ánh mắt thoáng nghi ngờ:

Cô nhóc này rốt cuộc làm nghề gì đặc biệt thế? Nửa đêm bắt gian, nửa đêm đi tố cáo?

Cảnh sát chắc còn không bận rộn bằng cô ấy.

Phó Lam Xu giơ tay:

“Chào chú cảnh sát, mấy chú ăn khuya chưa?”

Cô nhóc lễ phép quá, còn quan tâm xem họ đã ăn chưa.

Cảnh sát cảm thấy ấm lòng:

“Ăn rồi, ăn rồi, mì bò cải chua kiểu cũ.”

Ông Tưởng bị còng, vẫn cố gắng biện hộ:

“Cô ta là con gái chúng tôi, vì chê nhà nghèo, không muốn từ bỏ cuộc sống giàu sang, nên mới báo án giả.”

“Đúng, đúng, cậu cảnh sát ơi, đừng đổ oan cho người tốt!”

Lý Thúy Hoa sợ đến bật khóc, nước mũi chảy lên giày cảnh sát.

Cảnh sát nhìn giày, mắt tròn xoe, chỉ muốn cởi phăng đôi giày ra

Cả gia đình Phó theo đến đồn cảnh sát.

Sự việc xảy ra cách đây 18 năm, muốn điều tra kỹ thì hơi khó khăn.

Nhưng Lý Thúy Hoa tâm lý yếu.

Chưa thẩm vấn lâu, cảnh sát đã làm rõ việc tráo đổi trẻ 18 năm trước.

“Theo lời Lý Thúy Hoa, khi bà ta chăm sóc ông Tưởng ở bệnh viện đã nhặt được cô bé — lúc đó cô bé bị bỏ ở lối đi an toàn, không mặc gì, chỉ có túi bệnh viện và chỉ đeo một chiếc ngọc bội trên cổ, mà chiếc ngọc bội đó đã bị Lý Thuý Hoa bán đi.”

【Hệ thống: Bố mẹ ruột tôi là ai?】

【Chưa biết, ký chủ, hệ thống chỉ mở phốt khi cô tiếp xúc trực tiếp với người có liên quan.】

【Tôi không phải là người có liên quan sao?】

【Cô là…. Người đứng xem….】

【?】

Cảnh sát vỗ vai an ủi:

“Chúng tôi sẽ cố gắng giúp cô tìm ra.”

Phó Lam Xu mỉm cười:

“Không cần đâu chú cảnh sát, có duyên sẽ gặp thôi.”

Quả thật, duyên số nhiều khi thật lạ lùng.

Phó Nhiễm Nhiễm bị Lâm Vũ Thu bắt gặp khi làm thêm ở nhà hàng.

Cô bé giống Lâm Vũ Thu đến mức… mụn trên mũi cũng y chang, m.á.u mủ quả thật là một thứ kì diệu, khiến Lâm Vũ Thu nghi ngờ ngay danh tính hai đứa trẻ.

“Nhưng sao cô biết Lý Thúy Hoa và ông Tưởng không phải bố mẹ ruột?”

Lẽ ra Phó Lam Xu không thể biết chuyện này.

Cô tặc lưỡi:

“Chắc tại hai người kia nhìn quá… khó tin, về mặt di truyền thì không hợp lý.”

——【Dĩ nhiên không thể nói tôi có ****】

Phần “bíp bíp bíp” sau đó chẳng ai hiểu.

Nghe tiếng lòng tiện thì tiện thật nhưng cũng có chút phiền, hệ thống đã thiết lập lại tắt âm từ khóa.

Lâm Vũ Thu cũng giải thích:

“Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm nhà tôi vì quá giống tôi nên mới nhận ra là con ruột của tôi.”

Trong lòng Phó Nhiễm Nhiễm cảm giác “bị cướp bố mẹ” dịu đi ít nhiều.

Trước đây cô oán hận Lý Thúy Hoa và ông Tưởng vì sinh ra mình mà chẳng thương, cứ muốn trốn khỏi căn nhà ngột ngạt.

Không ngờ giờ mơ ước thành hiện thực: có bố phong độ, mẹ xinh đẹp, anh trai lịch lãm.

Nhưng họ không nỡ đuổi con gái Lý Thúy Hoa và ông Tưởng ra ngoài.

Vì vậy cô muốn Phó Lam Xu rời khỏi nhà họ Phó.

Giờ đã biết Phó Lam Xu không phải con “hai đống shit kia”, cô đành tạm chấp nhận vậy

Hy vọng Phó Lam Xu cứ ngoan như thế! Chứ không thì…

Tất nhiên còn phải quan sát tiếp.

Phó Nhiễm Nhiễm thầm nghĩ: cô thề là không phải do mình nhiều chuyện đâu.

Ngày mai, cô sẽ nhờ bố chuyển từ Đại học Thanh sang Đại học A, may mà học cùng ngành với Phó Lam Xu.

Nhưng mà, con gái cưng nhà giàu như Phó Lam Xu sao lại học ngành máy tính? Con nhà giàu không đều học kinh tế, triết học hay văn học sao?

Cả đêm quậy tung trời đất, trời cũng bắt đầu hửng sáng.

Phó Khanh Thời vội về từ tỉnh ngoài, cũng không kịp hít quả drama này.

Chỉ kịp đón gia đình bên ngoài đồn cảnh sát.

Phó Lam Xu không đi học, ngay cả hiệu trưởng cũng “nghỉ ốm”.

Hạ Lan Quân và Tạ Từ chờ sẵn ở cổng trường.

Cổng trường đã có mấy phóng viên giải trí chực sẵn, muốn phỏng vấn cô tiểu thư hào môn.

Nhìn đồng hồ sắp vào học, Phó Lam Xu vẫn chưa thấy bóng dáng ai.

Tạ Từ sốt ruột:

“Cậu không gọi điện cho hôn thê à? Sắp muộn rồi kìa.”

Hạ Lan Quân im lặng một lúc:

“Cô ấy đã chặn tôi rồi.”

Tạ Từ ngạc nhiên:

“Vô tình đến thế sao?”

Hạ Lan Quân không muốn bàn nữa, nhìn đám người xung quanh nhăn mày:

“Chúng phải đứng đây đến bao giờ nữa?”

Tạ Từ không thấy vấn đề gì, đứng xem cũng được, có mất gì đâu.

Chỉ là đứng đây chẳng vui, vì người khiến cậu tò mò nhất chưa đến.

“Các bạn mau đi học đi, mai chúng tôi lại đến!”

Anh ta không tin, Phó Lam Xu còn dám ngày nào cũng không đến trường!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.